Việc đầu tiên Tần Linh làm khi trở về nhà là giấu tất cả những thứ có tính công kích để tránh bị đánh, không nghĩ tới, sư phụ của cậu bây giờ ở trên lầu đang nhìn cậu, nhìn cậu cẩn thận hành động từng li từng tí một, bất đắc dĩ lắc đầu, muốn chịu đòn, biết bao nhiêu lần bị đánh rồi mà hiện tại mới biết là sợ.
Mục Huyền Cảnh, đặc biệt bình tĩnh, một bộ dạng không sợ bị đánh.
Tần Linh nhìn thấy sư phụ của mình liền chạy tới lấy lòng, Ba ba ~
"Buổi sáng đi đăng ký kết hôn? Lén lút? Không nói cho cả nhà biết?"
Tần Linh ngoan ngoãn nói:
"Cái này là tiện đường, dù sao cũng phải đăng ký đỡ phải đi thêm một chuyến nữa." Tần Linh cẩn thận nhìn sắc mặt sư phụ, dũng cảm ưỡn ngực,
"Con quyết định, ảnh ở cùng con." Hàm ý: xem ảnh là con dâu thì nhà mình lời hơn!
Sư phụ của cậu chỉ cảm thấy y đã nuôi dưỡng một đứa nhóc thiếu tâm nhãn, y nhìn Mục Huyền Cảnh đầy ẩn ý.
"Cậu nghe lời nó như vậy?"
Mục Huyền Cảnh sắc mặt thay đổi gật đầu,
"Vâng, nếu ngài không vui, ngài đánh tôi đi, tôi da dày thịt béo."
Tần Linh cũng chỉ vào Mục Huyền Cảnh, đúng vậy, đánh ảnh!
Sư phụ bất lực,
"Ta đánh các con làm gì? Sớm muộn cũng có ngày như vậy, chuyện như vậy sao không nói cho gia đình biết trước? Sợ ta ngăn cản sao?"
Tần Linh như koala ôm lấy cánh tay của sư phụ, Sư phụ ~
Được rồi được rồi, sư phụ vẻ mặt chán ghét,
"Nói chuyện đàng hoàng, nhớ ra rồi?"
Tần Linh gật đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, Con nhớ rồi.
Sư phụ sờ đầu của cậu an ủi,
"Nhớ ra là được rồi, sống cho tốt, cậu ta cũng là vì lợi ích của chính con, muốn con có thể đợi đến khi cậu ta chữa lành vết thương."
Đứa trẻ do chính mình nuôi nấng, chính y cũng rõ ràng, Tần Linh đối xử với những người mình biết như người ngoài cuộc, cậu tốt bụng, sẽ giúp đỡ người khác, nhưng cậu luôn biết ưu tiên, chuyện của người khác luôn là chuyện của người khác, hơn ai hết cậu sống rất minh bạch.
Nhưng khi đối mặt với những người mà cậu quan tâm, cậu sẽ đặc biệt cứng đầu, bướng bỉnh, thậm chí phát điên lên bất chấp hậu quả. Nếu lúc đó Mục Huyền Cảnh chết, chắc chắn Tần Linh m sẽ làm những việc cực đoan để cho anh sống lại.
"Tốt lắm, vậy là tốt rồi."
Nói đến chuyện đó, thật ra làm sư phụ, cũng có chút nghĩ mà sợ.
Tần Linh kéo sư phụ ngồi xuống, pha trà, ngoan ngoãn bưng tới, nhìn sư phụ uống cạn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
"Sư phụ, đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa."
Nhìn thấy sư phụ mình chú ý tới, Tần Linh mới nói:
"Ảnh hấp thu quỷ vương, lúc đó chỉ còn một chút hồn phách, vậy mà lại hấp thu quỷ vương hung hãn như vậy, người nói xem rất sợ hãi nhỉ!"
Không nghĩ tới, sư phụ của cậu đến một chút kinh ngạc cũng không có, ngược lại bất đắc dĩ uống ngụm trà, nhìn về phía Mục Huyền Cảnh,
"Cậu đang mang cái gì? Tổ tiên truyền xuống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!