Mười giờ ngày hôm sau, Tần Linh đặt một cái bàn và một tấm biển ở ngã tư đường, cậu không yên lòng Mục Huyền Cảnh nên quyết định phật tính xem bói, đợi hai tiếng đồng hồ bên đường, không có ai đến thì cậu sẽ đi.
Không ngờ, khi vừa dọn bàn, một cụ già bước tới hỏi:
"Cậu có phải là thầy bói không? Tính một lần bao nhiêu?"
Nhìn vẻ mặt của ông, trong mắt Tần Linh thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.
"Ông à, ông lớn vậy rồi, cũng không cần đưa tiền, cứ nói muốn tính gì là được."
Sắc mặt ông tái nhợt, thân hình lọm khọm, đại khái không muốn lợi dụng Tần Linh, do dự một chút, ông đưa ra hai mươi tệ,
"Tiểu tiên sinh, cậu tính cho lão, mấy tháng này con trai ta có thể trở về không?"
Tần Linh thở dài, quẻ đầu tiên của năm bắt đầu từ việc tìm một người con trai bất hiếu cho một ông lão không còn sống lâu nữa.
"Con trai ông đã bao lâu không về nhà?"
"Đã một năm rưỡi, hắn vừa bận công việc, vừa có con, lại phải trả góp mua nhà, chịu áp lực lớn".
Ông lão cười cô đơn,
"Hắn có thể sẽ trở về thì về, nếu không được, lão cũng không thúc giục, lão chỉ muốn biết gần đây hắn có rảnh không."
Tần Linh trầm ngâm một chút,
"Nếu không, ông báo cảnh sát đi."
Cái gì? Ông lão nhất thời không phản ứng lại,
"Báo cảnh sát? Báo cái gì cảnh?"
Tần Linh bất đắc dĩ nói: "Ông à, người ta nói dù bận thế nào cũng không thể một năm rưỡi không về nhà được, ông đã ở tuổi này rồi, nếu không có thời gian về thì hắn cũng phải thường xuyên gọi điện cho ông.
Nếu vài tháng hắn không gọi điện, không quan tâm đến ông, ông gọi cảnh sát đi, khả năng con trai ông đã bị lạc rồi.
"Ông già kỳ thực cũng biết con trai mình không muốn quay trở lại, có rảnh hay không cũng không muốn về, hắn sống với bố vợ tốt hơn ở nhà, họ cũng giúp hắn chăm con cái … Ông lão lắc đầu."Quên đi, lão biết, không cần đâu.
"Tần Linh trả lại hai mươi tệ cho ông,"Không tính thì không nhận tiền, ông lấy về đi."
Sau khi ông già đi, một bác gái khác đến, con chó của bác mất rồi, bệnh cấp tình mà còn chạy loạn, bà ấy nhờ Tần Linh tìm giúp con chó.
Từ mười giờ đến mười hai giờ, hai giờ ngắn ngủi này, cho dù trốn trong góc, Tần Linh vẫn tính được bảy người.
Tần Linh bất lực, điều này cho thấy một vấn đề, tổ sư gia sẽ không để cho cậu lười biếng, nếu cậu có trốn trong tổ kiến, kiến hậu cũng có thể yêu cầu cậu tính xem một thai sinh ra bao nhiêu con.
Mười hai giờ, Tần Linh lập tức thu sạp, coi như hoàn thành nhiệm vụ mùa xuân.
Khi Mục Huyền Cảnh đến đón, đúng lúc nhìn thấy Tần Linh đang tặng bàn ghế mới mua.
Mục Huyền Cảnh bấm còi, Tần Linh đã nhìn thấy anh rồi, điều đầu tiên cậu làm khi chạy tới là kéo tai anh,
"Không phải đã nói anh không được phép đi ra ngoài sao? Tôi nóng lòng muốn quay lại nhìn chằm chằm anh, thế mà anh lại không nghe lời mà lại chạy ra ngoài!"
Khóe miệng Mục Huyền Cảnh khẽ nhếch,
"Loại chuyện này không thể tránh được. Nếu như đây là số của tôi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"
Tần Linh mệt mỏi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!