Tần Linh trở lại ăn tết, mang theo Mục Huyền Cảnh, dọc đường lúng túng, không biết khi trở về nhà sẽ nói với gia đình như thế nào.
Không ngờ sau khi về đến nhà, quản gia và bảo mẫu khi thấy hai người họ cùng trở lại lại với nhau thì rất vui mừng.
Dì Lưu, người đã chăm sóc Tần Linh từ nhỏ nhắc tới:
"Thiếu gia đã trở lại, Mục tiên sinh cũng tới, quá tốt rồi, hai ngày nay dì nói thầm, các người cũng nên trở về đi, dì đã sấy khô chăn ga gối tận ba lần lận đó."
Tần Linh từ phản ứng này biết rằng Mục Huyền Cảnh đã ở đây, không chỉ một lần.
Quản gia đã vui vẻ sắp xếp bữa tối rồi, Tần Linh ngồi xuống nhấp một ngụm trà,
"Dì Lưu, sư phụ và cha con đâu rồi?"
Dì Lưu nhìn họ vui mừng mỉm cười,
"Tiên sinh xuất ngoại, sáng sớm ngày mai mới trở về."
Mục Huyền Cảnh nhếch khóe miệng, học theo giọng điệu của Tần Linh,
"Gió ở đế đô thổi tới, tôi nghe thấy có người gọi tôi về nhà rồi."
Tần Linh tức giận cho anh một cú đấm, ai mượn anh nói!
Một lúc sau, dì Lưu nói:
"Thiếu gia, dì đã dọn phòng xong cho cậu, cậu xem qua, thiếu cái gì thì nói cho dì biết."
Đoạn đường này tắc đường, ngồi trong xe gần bốn tiếng đồng hồ, Tần Linh đã thấm mệt, muốn nằm một lát, trở lại phòng của mình mới phát hiện, hành lý của Mục Huyền Cảnh ở trong phòng, trên giường còn có hai bộ đồ ngủ, Tần Linh lúng túng hỏi:
"Bọn con ở cùng nhau?"
Dì Lưu khó hiểu,
"Cậu nói mà, các cậu đều sắp kết hôn rồi, sống với nhau là chuyện bình thường."
Tần Linh: …
Cậu trước đây rốt cục đã làm bao chuyện mất mặt?
Mục Huyền Cảnh thấy vẻ mặt ảo não của Tần Linh, ngồi trên giường, cầm một chiếc gối lên, âm thanh hơi trầm thấp, nghe có chút oan ức không thể giải thích được,
"Bây giờ em định đuổi tôi ra ngoài à?"
"Đừng nói như tôi là đồ cặn bã như vậy!"
Tần Linh đỡ trán, thuận miệng nói một câu, khi Mục Huyền Cảnh nói câu này, cậu cảm thấy mình là một tên đại tra nam.
Vậy làm sao mà ngủ?
Mục Huyền Cảnh thở dài, cầm gối đứng lên, Thôi, tôi đi.
Càng cảm thấy mình càng khốn kiếp,
"Thôi, còn có ghế sô pha, anh người dài, anh ngủ trên giường, tôi có thể ngủ trên sô pha."
Tần Linh kéo chiếc gối trong tay anh đặt lên sô pha, thoạt nhìn cậu không có vẻ gì là cặn bã.
Sau khi ăn tối, Mục Huyền Cảnh ôm chăn bông chủ động ngủ trên sô pha, thật ra sô pha khá lớn và mềm mại, cho nên ngủ như trên giường cũng không có vấn đề gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!