Tần Linh liếc nhìn Lưu Lộ Bình chế giễu, "Nhân quả giữa ba con các người rõ ràng.
Hắn có thể không động thủ, nhưng cái chết của ông quả thực có liên quan đến hắn.
Hắn đổi thuốc cho ông, hoặc là hờ hững nhìn ông chết, gián tiếp gây ra cái chết của ông.
Nếu ông đang bênh vực hắn, tôi cũng sẽ không phản bác ý của ông, nhưng ông trời đang theo dõi sẽ chấp nhận nhân quả này.
"Vị hiệu trưởng già vẫn bao che cho con trai,"Không phải, đừng trách nó, không phải lỗi của nó, các người đừng nói ra."
Lưu Lộ Bình mắt đỏ hoe, hắn đứng ngây ra đó, miệng lẩm bẩm điều gì, có thể thấy được ông vẫn luôn bảo vệ hắn, đối với hắn là kích thích rất lớn.
Mục Huyền Cảnh nhấc rối bóng lên, một tay cầm rối bóng, một tay nắm lấy hồn phách, anh đột ngột xé nát hai thứ gần như hợp nhất với nhau, sau đó dùng quỷ khí bao phủ linh hồn,
"Nói chuyện như vậy dễ dàng hơn."
Vị hiệu trưởng già liếc nhìn con trai mình, nhưng vẫn lẩm bẩm:
"Đừng trách nó, đừng hỏi."
Ba! Cuối cùng Lưu Lộ Bình cũng cất tiếng gọi.
Hắn đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, khóc lên như người mau nước mắt, kêu lên một tiếng rồi không biết phải nói gì, hắn quỳ xuống tại chỗ, không dám đi về phía trước.
Lão hiệu trưởng thở dài nói:
"Các người đều từng tuổi này rồi, tôi ở chỗ này bao lâu rồi?"
Lưu Lộ Bình hai mắt đỏ hoe, hối hận nói: Ba, con sai rồi.
Đừng nói nhảm! Lão hiệu trưởng sắc mặt thay đổi đuổi hắn đi.
"Con đi đi, trường học muốn phá thì phá đi, đã như vậy tôi không ngăn trường học bị phá huỷ nữa, không ngăn được việc nghề này không truyền xuống được nữa, trường học dù ở đây cũng không có học sinh, không ai học, con đi mau! Tần Linh bất lực nói:"Tôi đã nói như vậy, tôi tôn trọng quyết định của ông, sẽ không làm gì hắn, cho nên đừng bảo vệ hắn, nói chuyện về rối bóng một chút.
"Lưu Lộ Bình cúi đầu, tội không dám nhìn ba hắn, nếu như ba hắn ghét bỏ trách cứ, trong lòng có thể cảm thấy tốt hơn. Nhưng mà, ba hắn đang bảo vệ hắn, tại sao phải bảo vệ hắn chứ! Tần Linh quay đầu lại, không muốn nhìn Lưu Lộ Bình,"Hiệu trưởng, cả nước hiện đã chú ý đến khía cạnh kế thừa này.
Rối bóng đã được Liên hợp quốc liệt vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể thế giới.
Toàn quốc nơi nào cũng có đoàn kịch rối bóng có tiếng, thậm chí còn ra nước ngoài diễn, rối bóng sẽ không thất truyền nữa, quốc gia đang bảo vệ những thứ do tổ tiên truyền lại, rối bóng cũng được truyền lại.
"Vị hiệu trưởng già không thể tin được,"Thật sao? Quốc gia đã bảo hộ rối bóng rồi, ra nước ngoài còn có thể diễn sao?
"Ông nhìn Tần Linh rồi lại nhìn con trai, thấy họ đều gật đầu, không tin nổi,"Nhưng khi thời tôi lại không có ai học mà.
"Tần Linh tìm tin tức cho ông ta xem, sợ ông ta đọc xong không tin, lại cho ông ta xem hình ảnh đoàn múa rối bóng ra nước ngoài biểu diễn, nụ cười của vị hiệu trưởng già càng lộ rõ,"Thật nè, hóa ra là thật!
Quá tốt rồi!Tần Linh cười nói:Nếu ở thôn núi này mở trường dạy rối bóng thì ai mà đến? Mọi người đều đang ở bên ngoài diễn.
"Vị hiệu trưởng già xúc động nói:"Không biết nữa.
Tôi đã ở trong trường này, chờ bọn nhỏ tới đăng ký, nhưng không đợi cháu nào cả, tôi cũng không biết đã bao lâu rồi.
Khi ông đang mừng rỡ như điên, chấp niệm trên người ông mờ đi từng chút một, khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tần Linh thuyết phục ông:
"Không bằng để trường học lại cho bọn nhỏ, cho bọn nhỏ môi trường học tập tốt, nếu không bọn nhỏ sẽ không đi học, không thể ra khỏi thôn sơn, sau đó cũng giống ông, tin tức cũng bị chặn lại."
"Được rồi, hủy đi, tôi không ngăn nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!