Chương 17: Hắn Mang Thai Quỷ Anh ! !

Tần Linh ngẩng đầu, ôm lấy sau đầu cậu vô tội nói:

"Thú cưng, manh sủng!"

Cậu ở trong lòng cùng hệ thống giao lưu, theo lý mà nói Mục Huyền Cảnh không thể biết được, Tần Linh vô tội nháy mắt một cái, một mặt như không hiểu  anh đang nói cái gì, tâm lý nhưng có chút giả tạo, hành vi hiện tại của cậu, có phải là rất giống bệnh thần kinh?

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu vài giây, liền đâm đâm cậu, Ngủ đi.

Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, con mèo do hệ thống biến thành quả thực khác với mèo bình thường, cũng quá giống người.

Tuy nhiên, Mục Huyền Cảnh lại dễ lừa như vậy, khiến cậu bất ngờ.

Tần Linh vốn tưởng rằng trong phòng có thêm một người sẽ khó chịu đến mức không ngủ được, không ngờ đêm đó cậu ngủ đặc biệt ngon, sáng hôm sau đã bị Mục Huyền Cảnh gọi.

"Tần Linh, Tần Linh? Tỉnh lại đi, tôi đói."

Tần Linh thiếu kiên nhẫn trở mình, che gáy bị đâm không muốn đứng dậy,

"Đói bụng thì đi ăn đi." 

Mục Huyền Cảnh lại chọc cậu, Tần Linh đột nhiên mở mắt ra, Mục Huyền Cảnh ngồi ở bên cạnh, bất mãn nhìn cậu, Tần Linh theo bản năng sang hơi di chuyển hướng bên cạnh,

"Anh gần với tôi như vậy làm gì?"

Mục Huyền Cảnh giơ một tay, giống như thiếu hiệp cụt tay, Tôi đói.

Tần Linh nhìn thấy tay bị thương nên càng tỉnh táo hơn, gãi đầu hỏi: Mấy giờ rồi? 

"Đã mười giờ. Nếu không dậy thì hôm nay ăn ít một bữa."

Phốc! Tần Linh buồn cười ngồi dậy ngáp một cái, Muốn ăn cái gì?Tôi không có tiền, vốn dĩ muốn bám quần cậu, cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó.

"Tần Linh nghiêng đầu nghĩ, từ"bám quần dùng như thế này sao? 

Tần Linh tìm kiếm món ngon địa phương, tìm được cửa hàng được chấm điểm cao hơn, liền rủ Vương Tử Hoàn cùng nhau ra ngoài.

Vương Tử Hoàn mang một đôi mắt gấu trúc,

"Cả đêm qua tôi cứ nhớ tới bút tiên, kính tiên, đĩa tiên nhỏ, nửa đêm đi nhà vệ sinh, tôi cũng không dám soi gương." (Thật giống tôi)

Tần Linh nhìn sắc mặt cậu ta, nhắc nhở:

"Ăn nhiều cơm một chút, phơi nắng tắm nắng nhiều, cậu sắp gặp xui xẻo rồi."A?

"Vương Tử Hoàn lòng nói không thể nào, lại tới?"Người bình thường tiếp xúc nghề này đều sẽ vận xui phụ thể, cậu phúc dày, không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cậu gặp xui xẻo, đi lại vật vã, ăn phải dị vật, khi đi vệ sinh quên mang theo giấy…

"Tần Linh đang nói, nhìn thấy Vương Tử Hoàn vẻ mặt như ăn cứt, quay vào thùng rác:"Huệ!

"Nhìn vào đũa tôm bóc vỏ mà cậu ta lên, có xác con ruồi đen. Người phục vụ vội vàng xin lỗi và thay một phần mới. Tần Linh để đũa xuống, buồn nôn không muốn ăn. Mục Huyền Cảnh gọi thêm một phần cháo bát bảo, dùng thìa khuấy đều rồi đặt trước mặt Tần Linh,"Tôi xem rồi, sạch sẽ rồi.

"Tần Linh cầm thìa lên cắn một miếng, đường vừa phải, ngọt, không thể giải thích được thấy ăn rất ngon. Tần Linh nhìn Mục Huyền Cảnh dùng một tay ngốc nghếch ăn cơm, đưa đối phương một cái cái nĩa. Vương Tử Hoàn một mặt cười khổ nhìn bọn họ,"Các người cũng là huynh đệ tôi, có thể an ủi tôi một chút, liếc mắt nhìn tôi một cái?

Linh hồn của tôi mới vừa mới gặp bạo kích đó!

"Tần Linh suy nghĩ một chút, lấy trong túi ra,"Một vạn tệ, bảo đảm một tháng cậu sẽ không xui xẻo.

"Vương Tử Hoàn nhanh chóng bỏ tiền, Tần Linh lại nói:"Không cần, để tiền mua vé, chúng ta chốc nữa đi nơi này.

"Tần Linh gửi địa chỉ mà hệ thống có được cho Vương Tử Hoàn,"Chúng ta tìm một người tên là Lạc Văn Nam."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!