Chương 16: Loại Cặn Bã Gì Thế Này

Mặc dù là một gian phòng, nhưng có hai cái giường, Tần Linh thu thập xong đồ đạc của mình, nằm uỵch xuống giường, thở dài, không thoải mái giường của chính mình, còn muốn cho hệ thống bồi thường tinh thần, làm sao bây giờ? Hệ thống vẫn có năm nghìn trong tay.

Mục Huyền Cảnh lấy đồ ngủ ra, Cậu đi tắm không? 

Tần Linh mở game,

"Anh đi trước đi, tôi không vội."

Mục Huyền Cảnh bắt đầu cởi quần áo, cơ lưng cân đối, đường nét hoàn mỹ, lại còn có cơ bụng … Tần Linh ước ao trở mình, làm sao ma ốm có vóc người tốt như vậy? Điều gì khiến thân thể này thành một người khỏe mạnh như vậy? Điều quan trọng nhất là, làm sao để nhìn lén ai đó đang cởi quần áo?

Cũng không quan tâm hoa trên bệ cửa sổ có chịu được không. 

Mục Huyền Cảnh liếc nhìn bóng lưng của cậu, lắc đầu mỉm cười.

Sau khi nghe thấy tiếng nước, Tần Linh nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, lưu lại một hồi ngượng ngùng.

Một lúc sau, Mục Huyền Cảnh lau tóc đi ra,

"Đi thôi, dép lê cho cậu ở cửa, cẩn thận trượt."

Tần Linh bước tới cửa phòng tắm, đột nhiên quay người lại,

"Mục Huyền Cảnh, anh có bạn gái chưa?" 

Động tác Mục Huyền Cảnh ngừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, không biết tại sao đột nhiên hỏi như vậy.

Tần Linh cười nói:

"Anh cẩn thận như vậy, biết nấu ăn. Bạn gái anh sau này sẽ rất hạnh phúc."

Vẻ mặt của Mục Huyền Cảnh rất nghiêm túc,

"Tôi chưa từng nấu ăn cho ai." 

Ồ. Tần Linh không hiểu ý của anh, nghĩ thầm tìm khách trọ biết làm cơm là tốt rồi, bất cứ lúc nào có thể quỵt cơm, cậu đang muốn chơi game liền vội vàng đi tắm.

Mục Huyền Cảnh bất lực, để cho tên đầu gỗ này một lần thông suốt là điều không dễ dàng mà phải chờ đến hai lần.

Tắm rửa xong, Tần Linh chơi game một hồi, đợi đến mười một giờ, ông chủ Tần tức giận ném điện thoại, chửi bới nói:

"Không đánh nữa! Chiêu hồn!"

Mục Huyền Cảnh liếc cậu một cái, đây là đánh không vui rồi.

Tần Linh đem một tia oán khí thả ra, cắm hương chiêu hồn, chẳng mấy chốc, một bóng xanh đã xuất hiện trước mắt cậu.

Tần Linh vẫy tay với Mục Huyền Cảnh đang nằm trên giường,

"Đến xem, sao tôi nhìn có chút màu tím? Nhìn không ra màu xanh."

Mục Huyền Cảnh chưa thức dậy, dựa vào đầu giường nhìn cậu dằn vặt,

"Hẳn là ở trong bụng nghẹn chết, tím tái cả người." 

Thật đáng thương.

Thành hình lại không sinh ra, cơ thể mẹ hẳn là mang theo oán hận tự sát, loại anh nhi này dễ hấp thu oán khí hơn, hình thành oán linh.

Khi quỷ ảnh sắp thành hình, Mục Huyền Cảnh giơ tay, năm ngón tay một khép lại, oán khí hình thành bàn tay lớn nắm lấy anh nhi, lúc này mới lộ ra toàn bộ dáng dấp của quỷ anh, bản thể nhỏ vô cùng, nhưng đã thành hình rồi, thân mình màu tím, mắt đỏ như máu, miệng to còn có một hàm răng dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!