Chương 11: Lấy Ai Mà Chả Được!

Vì để buổi tối xem náo nhiệt, hai người phải tìm một chỗ trọ gần đó, lúc này mới nhận ra mình còn quá ít kinh nghiệm đi ra ngoài, trong làng căn bản cũng không có nhà trọ nào, hai người chỉ có thể dựng lều bên ngoài.

Cuối cùng phát hiện thấy trên xe chỉ có một chiếc lều. 

Tần Linh không chịu được sống chung với người khác, bất đắc dĩ hai người chơi kéo búa bao, người thắng là Tần Linh ở trong lều, Vương Tử Hoàn chỉ có thể ngủ trong xe.

Nằm trong lều ôm bảo bảo ấm áp, Tần Linh thở dài một hơi, kéo hệ thống đi ra ngoài chà đạp, quá khổ, không cao hứng.

Hệ thống không dám rít gào, ngoan cũng không được, Tần Linh kéo đuôi mèo nói: Lắc đi.

Hệ thống nhanh chóng lắc lắc, giống như một chú cún cưng làm nũng. (Từ ngày theo Tần Linh, mặt mũi của hệ thống ra chuồng gà rồi)

Tần Linh khóe miệng giật giật, Mày sợ ta? 

Hệ thống nhanh chóng nịnh nọt,

"Không có, ông chủ thật hiền lành đẹp trai, không hề dữ tợn!"

Tần Linh nghe được ý tứ khác, đây là di chứng bị cậu làm cho sợ hãi, cậu thật sự là hung tợn như vậy sao?

Hệ thống thấy cậu cau mày, không biết là như thế nào, nhanh chóng nói:

"Tôi bây giờ có thể dùng một ngàn lời nói để nói về sự dịu dàng, tốt bụng và hiểu chuyện của ông chủ."

Tần Linh khóe miệng giật một cái, lại nhét hệ thống về,

"Không cần, mày vẫn không nên nói chuyện đi."

Vương Tử Hoàn xách hai hộp mì gói đưa cho Tần Linh một hộp,

"Nếu sau này cứ chạy như thế này thì nên mua một chiếc RV. Tiếc là tôi không có đủ tiền. Ba tôi nhất định sẽ không mua cho tôi. Tôi vẫn phải tìm cách kiếm tiền thôi."

Tần Linh cầm lấy, lâu lâu mới ăn mì gói, cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm.

"Cha tôi có thể mua nó, nhưng tôi không dám nói, nếu nói ra có khả năng ông ấy có thể mua mười chiếc và buộc chúng lại thành một đoàn tàu di động sang trọng." Khi còn học mẫu giáo, cậu ao ước với những quả bóng bay của những đứa trẻ khác và nói với sư phụ rằng cậu cũng muốn chúng.

Sư phụ liền ở trên đường mua cho cậu một quả bóng bay lớn, nhưng cậu còn chưa chơi đã.

Cha tan làm về, ông ấy nói rằng nói rằng thứ đồ chơi đó không khí thế, con trai phải chơi những thứ lớn mới được.

Cùng ngày hôm đó, người ta đến làm một cái khinh khí cầu, loại có thể chứa được bốn người bay lên trời, Tần Linh đứng trên đó suýt chút nữa bay ra ngoài, nghĩ đến cảnh này, Tần Linh run lên, chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng.

Vương Tử Hoàn đặc biệt tò mò về tình hình trong gia đình cậu,

"Cha của anh làm nghề gì?"

Tần Linh vừa ăn thịt nguội vừa hỏi: Cậu muốn cha nào?

Vương Tử Hoàn sửng sốt,

"Anh có bao nhiêu người cha?"

Tần Linh híp mắt, Đoán xem.

Vương Tử Hoàn nghiêm túc nói:

"Người bình thường chỉ có một."

"Vậy thì tôi không phải người bình thường," Tần Linh bí ẩn nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!