10.
Vài giờ sau, tôi nhìn người đàn ông trước mặt đến đứng còn không nổi, không nhịn được mà trợn mắt.
Cái gì mà cứ uống thoải mái, còn nói sẽ tiếp?
Sự thật là tửu lượng của hắn còn kém tôi!
Tiểu Hồ kéo lê Thẩm Thanh Yến về đến phòng suite khách sạn, kết quả vừa vào cửa, hắn đã trực tiếp ngã xuống ghế thay giày ở cửa.
Tôi cũng không khá hơn là bao, vừa bước vào đã đá bay đôi giày cao gót.
Tối nay Thẩm Thanh Yến thật sự rất vui, hai người mở hết một chai vang đỏ rồi lại một chai rượu mạnh trong hội trường. Uống xong còn chưa đã, lại tiện tay nhét thêm một chai rượu sủi vào áo rồi lên xe uống tiếp, Tiểu Hồ can ngăn thế nào cũng không được.
Kết quả là uống đến cuối cùng, Thẩm Thanh Yến cứ khăng khăng đòi kết bái huynh đệ với tôi, nhận tôi làm chị.
"Để truyền thông chụp được, ngày mai tin tức hot nhất chắc chắn là 'Cặp vợ chồng nghiện rượu'."
Tiểu Hồ lẩm bẩm rồi nhận điện thoại:
"Cái gì? Hàng ở Tân Cảng bị giữ lại? Thiếu giấy phép? Anh đùa tôi à? Lô hàng đó từ lâu đã có người thu xếp, giấy tờ cũng đầy đủ, sao có thể bị giữ lại?"
Anh ta còn định tiếp tục mắng chửi, nhưng nghe một lúc thì sắc mặt trầm xuống, sau đó vội vàng gọi một cuộc điện thoại khác:
"Đặt ngay một vé bay đến thành phố A, đến thẳng sân bay cảng, tôi đi ngay!"
Cúp máy, Tiểu Hồ áy náy nhìn tôi:
"Thật sự xin lỗi, Lâm tiểu thư, tối nay phiền cô để mắt đến Thẩm tổng giúp tôi. Hàng bên đại lục bị giữ lại, tôi phải nhanh chóng quay về xử lý. À, cô yên tâm, Thẩm tổng uống rượu rất ngoan, ngủ một giấc là ổn thôi. Tôi thực sự không có cách nào khác, đành nhờ cô vậy."
Nói xong, anh ta vội vã khoác áo vest rồi vừa đi vừa tiếp tục gọi điện với vẻ đầy tức giận.
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Hồ, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Yến đang ngã dúi vào tủ giày.
Muốn tôi trông hắn? Chính tôi cũng đang lâng lâng đây này!
Nhưng người đã đi mất, tôi cũng hết cách, đành thở dài nhận mệnh, lê người đứng dậy, gọi quầy bar yêu cầu khách sạn mang hai bát canh giải rượu lên.
Ở tầng cao nhất của khách sạn này, Thẩm Thanh Yến có phòng suite riêng, tiện nghi đầy đủ, chỉ cần gọi lễ tân là có thứ mình cần.
Chẳng mấy chốc, hai bát canh giải rượu được đưa đến.
Tôi tự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đi kéo Thẩm Thanh Yến dậy, đưa bát canh cho hắn:
"Này, dậy đi, uống cái này rồi ngủ tiếp."
Ai ngờ người đàn ông đột nhiên ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chẳng còn hơi sức để đối phó với trò quái gở của hắn, mất kiên nhẫn nói:
"Nhìn cái gì? Uống đi!"
Thẩm Thanh Yến nhìn bát canh tôi đưa qua, nhíu mày: Em đút cho tôi.
Tôi sững sờ, không dám tin mà nhìn hắn.
Tiểu Hồ, cái đồ c.h.ế. t tiệt! Đây mà gọi là tửu phẩm tốt á?
Thẩm Thanh Yến thấy tôi không động đậy, nghi hoặc hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!