7.
"Tôi đang ở bên kia, ở Hí Phong." Vừa nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.
Nhìn sang đối diện, Thẩm Thanh Yến không để ý đến việc bị đám truyền thông vây quanh mà đi thẳng về phía tôi.
Tiểu Ngô dán chặt vào tấm kính, nhìn mà sợ đến run rẩy:
"Chuyện gì vậy, chị Thừa! Hình như bọn họ đang qua đây!"
Nhìn bước chân vững vàng, sải dài của người đàn ông đó, tôi hơi nhíu mày. Anh ta vì làm ăn mà ngay cả tình nhân của mình cũng không cần nữa sao?
Cửa lớn trước mặt bị kéo ra, cơn gió nóng từ bên ngoài lùa vào.
Thẩm Thanh Yến mặt đen như than, đi thẳng đến, khoác lấy vai tôi rồi kéo đi, để lại Nghê Nghê và Tiểu Ngô đứng ngơ ngác nhìn theo.
Tôi nhìn ánh đèn flash của truyền thông, theo phản xạ giơ tay che mặt:
"Không phải anh bảo người đến đón à? Sao lại gây động tĩnh lớn thế này?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Người đàn ông ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp:
"Tối nay có một bữa tiệc quan trọng, cần em đi cùng."
Tôi nhìn về phía xa, nơi Tô Ân vừa được mọi người vây quanh tung hô, giờ lại lẻ loi đứng ở cửa.
Vậy cô ấy thì sao?
Thẩm Thanh Yến nhíu mày: Ai cơ?
Muốn nói vô tình, vẫn phải là anh ta.
Ánh mắt Tô Ân nhìn tôi đầy oán hận, nhưng Thẩm Thanh Yến lại chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Yến vẫn là một doanh nhân. Trước lợi ích kinh doanh, tình yêu chẳng là gì cả.
Giờ truyền thông đều đang chụp ảnh tôi và Thẩm Thanh Yến, Tô Ân thật sự không còn mặt mũi nào nữa. Cô ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn tôi, sau đó dẫn trợ lý rời đi.
Ngồi vào trong xe, tôi mở điện thoại xem tin nhắn mà Puppy gửi cách đây không lâu.
Puppy: [Chị ơi, xin lỗi. Tối nay em có thể về rất muộn, video call đành để ngày mai vậy. (Chó con xin lỗi. jpg)]
Tôi nhướng mày: [Dạo này bận thế à?
Có bạn gái rồi sao?]
Puppy: [Không có mà chị! Sao chị lại nghĩ vậy? Em chỉ có việc phải làm thôi.]
Dù hơi hụt hẫng, nhưng tôi cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Chúng tôi chỉ là quen biết qua mạng, đâu có quyền can thiệp vào cuộc sống thực tế của nhau.
Lúc này, ai nghiêm túc trước là người thua cuộc.
Tôi: [Biết rồi.]
Gõ xong tôi gập điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh. Phát hiện người đàn ông bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu.
Người này, đúng là ngoài lạnh trong nóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!