"Khoan đã, có khi nào anh nhầm mình không nhỉ, mình nhớ làm gì có gặp anh hồi bé khi nào đâu, nếu như gặp thì phải nhớ chứ. Anh ưu tú như vậy, chắc hồi bé cũng xinh trai lắm đây, mà xinh đẹp thì làm sao mà mình quên được".
Cô phân tích trong đầu, tìm cách phá vỡ cục diện lúng túng trước mắt.
"Lục tổng việc kia là do vô ý thôi, chắc anh nhầm em với ai, em còn việc phải làm xin phép anh, em đi trước"
Cô vội vàng chào anh đi ra khỏi phòng, vừa bước được 2 bước chân, cô bị anh kéo giật lại, tay anh nắm lấy vai cô mắt hai người đối diện nhau.
"Em sao lại quên anh chứ, chúng ta còn lập cả lời thề hẹn với nhau nữa mà, anh đã tìm em rất lâu đó"
Cả người cô bị anh ghì chặt, Vũ Đình trợn mắt nhìn anh nghẹn lời, anh kéo cô đến sát mặt mình, cúi xuống lần nữa, lần này chính thức Lục Tử Sâm hôn cô.
Vũ Đình hóa đá, cô đã mất nụ hôn đầu, anh cắn nhẹ môi cô ra, miệng cô hé mở, lưỡi anh tiến vào khoang miệng cô, lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, môi cô tê dại.
Tỉnh táo lại cô vùng vẫy khỏi người anh, nhưng sức cô không đấu lại được, đành mặc kệ cho anh hôn, không biết bao lâu.
Nước mắt cô chảy xuống, cảm nhận được má mình ướt, Lục Tử Sâm ngừng lại buông cô ra, được thả Vũ Đình quay đầu chạy một mạch ra tháng máy.
Không nhớ vì sao mà cô về được nhà, chỉ nhớ là tài xế thấy cô khóc dữ quá, tưởng cô bị cướp nên định chở cô tới cảnh sát trình báo.
Nằm trên giường cô lén lau nước mắt, Vũ Đình nghĩ nhất định phải nghỉ việc, chưa bao giờ cô bị uất ức như vậy cả, nếu có kiện anh thì cô cũng thua, hoặc có khi tệ hơn cô sẽ bị chặn mọi đường sinh sống tại đây.
Thành phố biển này chưa bao giờ có chỗ cho người như cô, Vũ Đình cảm thấy bản thân vừa yếu đuối vừa vô dụng, những lúc như thế này cô chỉ biết khóc lóc.
Tiếng điện thoại vang lên, mẹ cô gọi tới, lau nước mắt, cô điều chỉnh lại giọng nói của mình, nhấn nút mở máy.
"Đình Đình à, về chưa con"
"Dạ con về rồi, quên mất không báo với mẹ"
"Hử ốm hả, sao giọng con nghẹt vậy"
"Không, con bị sặc nước nên thế đó mẹ"
Thật thế sao con
Ba cô lên tiếng chen vào.
"Đình Đình con phải cẩn thận, đang có dịch cúm đó con"
"Vâng ba yên tâm, con cẩn thận lắm"
"Con gái ngoan mau ngủ đi"
Điện thoại vừa ngắt, Vũ Đình lại vùi mặt vào chăn khóc lớn, cô thật sự không muốn ba mẹ biết cô lại thất nghiệp, nghĩ lại cô không dám nghỉ lúc này, nhưng bảo cô đi làm đối diện với kẻ quấy rối kia sao.
Khóc một hồi, điện thoại cô lại có tiếng đổ chuông đến, số máy rất lạ, chắc lại lừa đảo, cô không còn tâm trạng nào, ngắt máy, số đó lại gọi đến tiếp, đến lần thứ 3 cô mở máy lên nghe.
Alo ai vậy ạ
Người bên kia trầm lại một lúc, cất tiếng nói.
"Là tôi, em đừng ngắt máy"
Vũ Đình nín thở chờ anh nói tiếp.
"Anh xin lỗi, vừa rồi là do anh không kiềm chế đã dọa em, anh mong em hãy bỏ qua coi như chưa có chuyện gì cả, anh muốn gửi em một chút coi như đền bù"
Bá Vương Tiên Hiệp, Hệ Thống Bệnh Yêu Ngôn Tình, Sủng, Trọng Sinh Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!