"Em nói đi, sao lại tự nhiên phát khùng phát điên lên vậy"
Chu Phượng Vũ tiến đến gần anh, anh đẩy cô ta ra dứt khoát, ánh mắt phiền chán, bắt được ánh mắt của anh, cô ta lại bật khóc nức nở.
"Em không có cố tình đâu, chỉ là họ thật sự bắt nạt em, em chỉ muốn gặp anh chút thôi mà"
"Bắt nạt em, họ làm nhiệm vụ của họ, có gì em có thể nhờ họ báo muốn gặp anh, em xem tự nhiên họ bị em đánh, em có khác mấy người thất học không hả"
Cô ta vẫn khóc không lên tiếng, anh đưa tay lên bóp trán, cảm giác cả đầu ong ong, tai cũng ù cả đi.
"Lát em ra xin lỗi họ cẩn thận cho anh, không thì từ mai khỏi cần lên gặp anh làm gì"
"Em biết sai rồi, sẽ xin lỗi họ, em không dám tái phạm nữa"
Anh gật nhẹ đầu, ngồi xuống bộ ghế salon, tay anh rót cốc trà đưa lên miệng uống.
Chu Phượng Vũ thấy anh đã nguôi giận, cô ta mới lau nước mắt rón rén ngồi xuống cạnh anh.
"Cuối tuần này, anh dẫn bạn gái ra mắt hả"
Tay cầm cốc của anh khựng lại, ra là đây là lý do Chu Phượng Vũ phát điên, anh đặt cốc trà xuống đứng thẳng người, quay sang phải nhìn thẳng mắt cô ta.
"Em vì vậy mà hành động như thế, em đến để chất vấn anh hả"
Đột nhiên cô ta đứng phắt dậy nhào đến ôm chầm lấy anh.
"Anh đừng kết hôn với cô ấy, em xin anh đấy, anh để ý đến em đi mà"
"Chu Phượng Vũ đủ rồi, anh đã chịu đựng em quá nhiều rồi, em dừng lại đi"
Lục Tử Sâm phiền chán gỡ tay cô ta ra, lỗi cũng tại anh, anh dung túng cô ấy như là em gái của mình, bản thân anh cũng chưa một lần dứt khoát, cũng chỉ vì lo cô ấy tổn thương.
"Anh đừng ghét em, em sẽ ngoan ngoãn, anh thích em một chút được không"
"Em tỉnh táo lại đi, anh không ghét em, anh coi em như em gái, không có tình cảm nam nữ nào cả"
"Vậy sao, vậy chỉ cần cô ấy biết mất, thì em cũng được anh để ý đúng không"
Lục Tử Sâm nghe xong sống lưng lạnh toát, anh nắm lấy vai Chu Phượng Vũ, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, chậm rãi anh nói từng từ.
"Em nghe cho rõ lời anh nói, từ mai anh sẽ sắp xếp cho em ra nước ngoài trị bệnh. Hãy nghe anh, trị bệnh cho tốt, em còn cả tương lai phía trước nữa"
Chu Phượng Vũ nghe vậy thì tỉnh táo lại, cô ta thở mạnh một hơi, nở nụ cười nhìn anh.
"Em nói đùa thôi mà, anh à em vẫn uống thuốc đều đặn, em về phòng làm việc đây, đã đi quá lâu rồi"
Gương mặt cô ta trở lại bình thường, ánh mắt không còn sự điên loạn như vừa rồi nữa, đi thẳng ra cửa phòng.
Lục Tử Sâm trầm ngâm một lát, anh đến phía cửa kính, lôi điện thoại ra anh bấm một loạt dãy số, bên kia có người bắt máy.
"Alo, Lục tổng có việc ạ"
"Cậu Chương nhờ cậu giúp tôi điều tra mấy thứ"
Vâng anh cứ nói
Chu Phượng Vũ ra ngoài cửa, cả thư ký Vu và thư ký Lâm coi như không nhìn thấy cô ta, cô ta vẫn tiến lại bàn, hai người thư kí nhanh chóng đề phòng.
Cô ta đột nhiên cúi gập lưng xuống, thành khẩn cất tiếng xin lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!