Chương 10: (Vô Đề)

Cô vẫy tay chào anh, vui vẻ chạy lên trên phòng, cô thả người xuống giường cười khúc khích, không thể tin được vậy mà anh lại có ý với mình, cô cảm thấy như mơ vậy.

Cậu bé gầy gò ốm yếu từ khi nào mà đã trổ mã, đẹp trai quá trời vậy chứ, số cô đúng là hên quá mà.

Cơn buồn ngủ ập đến, Vũ Đình lăn ra ngủ ngon lành, cô sẽ ngủ bù cho một đêm hôm qua.

Lục Tử Sâm ngồi trên xe, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại, tâm trạng anh rất tốt, đột nhiên điện thoại có người gọi đến, anh không để ý ai gọi tiện tay gắn tai phone lên nghe.

"Alo tôi Lục Tử Sâm đây"

"Anh Lục Tử Sâm là em Vũ Vũ của anh đây" 

Giọng ngọt ngào của một cô gái vang lên, anh trầm lại nhìn điện thoại, anh đoán mẹ anh đã cho cô số khác. 

Ừ em về nước rồi hả 

"Em về rồi, anh à tối nay về ăn ở nhà đi mà, em nhớ anh lắm" 

Lục Tử Sâm chần chừ một lúc, anh không muốn về tối nay, nhưng có lẽ nên về vì dù sao cô ấy cũng vừa từ nước ngoài trở lại.

"Được rồi, anh sẽ về nhà ăn tối"

Gần 6h tối khuôn viên nhà họ Lục, Chu Phượng Vũ đang ngồi nói chuyện rôm rả với ông bà Lục, cô ngồi kể ríu rít mọi việc còn không quên, đem theo đống quà ra khoe với hai người.

"Đây là chiếc cà vạt cháu đã cất công chọn, bác trai xem có vừa ý không ạ? còn đây là chiếc khăn cháu nhớ rất hợp với phong thủy của bác gái, bác xem có đẹp không ạ"

Bà Bạch Mẫn Hoa cầm khăn lên xem xét, cười hiền lành còn nhìn về phía chồng mình, là ông Lục Minh Thành đang ngắm nghía chiếc cà vạt.

"Đẹp, đẹp lắm, cháu xem cháu mua nhiều quá làm gì" 

"Cháu cũng muốn mang về chút gì cho hai bác" 

Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô lại, nắm lấy vỗ nhẹ lên, bà thì thầm vào tai cô. 

"Hai đứa sắp lấy nhau rồi, gọi mẹ dần đi là vừa"

Cô cúi mặt ngại ngùng không đáp lại lời bà nói, bà thấy cô đỏ mặt thì hài lòng, cứ nắm c.h.ặ. t t.a. y cô rồi xoa xoa. 

Bên ngoài có tiếng xe vào cổng, đoán là con trai về, bà đứng dậy ra gần cửa lớn, Chu Phượng Vũ cũng đi theo bà đứng chờ anh.

Ông Lục Minh Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, cầm chén trà lên nhấp nhẹ, mặt ông nghiêm lại dần.

Cửa lớn mở ra đem theo luồng khí lạnh, Lục Tử Sâm sải bước vào nhà, thấy mẹ mình cùng Chu Phượng Vũ cùng lên đón, anh cười nhẹ với hai người.

"Con về muộn vậy, cả nhà chờ mãi, mau mau rửa tay ăn cơm thôi"

Anh gật đầu với mẹ, cũng lên tiếng chào ba mình, ông chỉ ừ một tiếng rồi đọc báo tiếp, Chu Phượng Vũ lên tiếng cười nói với anh. 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

"Anh xem em cao lên rồi này, tóc cũng dài ra nữa" 

Anh đặt tay lên đầu cô vỗ nhẹ hai cái.

"ừ có cao lên một chút, học hành tốt chứ em"

"Em đã tốt nghiệp thành công, giờ chỉ muốn mau mau đi vào công ty của anh thôi" 

Cô nhào lên ôm lấy anh, Lục Tử Sâm giật mình, theo bản năng anh khẽ gỡ nhẹ tay cô ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!