Chương 36: (Vô Đề)

Trán Tống Từ Sơn bị thương do vụ va đập, m.á. u hòa với nước mưa phủ lấy gương mặt cậu ta, n.g.ự. c bị đè nghiến khiến cậu không thể thở, mở lớn mắt để quan sát, thì xuất hiện trước mặt cậu là mũi kéo sắc nhọn. 

Tống Từ Sơn mở trừng mắt, mũi kéo đang sắp đáp xuống trán cậu, như vậy là đã kết thúc sao, cậu ta sẽ c.h.ế. t mà không kịp báo thù cho em gái mình, không Tống Từ Sơn không cam tâm chấp nhận.

Lục Tử Sâm dừng tay lại ngay trước giữa trán của Tống Từ Sơn, anh nhìn vào đôi mắt cậu ấy đang mở lớn, đôi mắt cậu ta trong veo đọng lại nước ở mí mắt, anh không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Đôi mắt đó giống hệt của Tống Chân Chân, giống như Tống Chân Chân đang nhìn anh vậy. 

Khoảnh khắc đó, anh có cảm giác ai đang đánh mạnh vào đầu anh, anh thức tỉnh cánh tay buông xuống, cơn nóng giận trong anh dập tắt hoàn toàn, Lục Tử Sâm ném chiếc kéo ra xa. 

"Đây là vì Tống Chân Chân"

Chưa kịp ngạc nhiên vì hành động của Lục Tử Sâm, Tống Từ Sơn đã bị anh dùng tay đ.ấ. m mạnh vào mặt, cú đ.ấ. m khiến cậu ta bất tỉnh.

Lục Tử Sâm ngã ngồi sang bên cạnh thân hình của Tống Từ Sơn, anh bình tĩnh lại đưa mắt tìm kiếm Vũ Đình, cô đang lại gần phía anh, đôi tay cô bị trói chặt, băng gạc quấn quanh tay đang bung ra, m.á. u thịt từ vết thương cũng lộ dần ra ngoài, anh tức tốc đứng dậy muốn ôm cô.

Vũ Đình đã chứng kiến tất cả hành động của Lục Tử Sâm, cô hiểu tất cả điều anh làm, lồm cồm bò đi tìm khẩu súng, cô chộp lấy khẩu s.ú.n. g để đề phòng bất trắc, nhưng con tàu lại nghiêng lần nữa, s.ú.n. g văng đến chỗ chân Chu Phượng Vũ đang nằm.

Cô ta phát hiện ra khẩu s.ú.n. g ở sát mình, ôm n.g.ự. c ngồi dậy, nhờ chiếc áo chống đạn này mà khiến cô ta thoát chết, nhưng sự nhục nhã vẫn còn đó.

Chụp lấy khẩu súng, cô ta bấu lấy chiếc thùng bên cạnh mon men đứng lên, nhìn Lục Tử Sâm đã đánh gục được Tống Từ Sơn, còn Vũ Đình bên cạnh đang bò vào trong boong tàu về phía anh.

"Chu Phượng Vũ em mau đưa khẩu s.ú.n. g đó cho anh" 

Lục Tử Sâm lên tiếng, mưa lớn cản tầm nhìn khiến anh không thấy rõ được Chu Phượng Vũ đang làm gì.

Vậy là Tống Từ Sơn đã phát tán đoạn phim nóng đó, tất cả đều đã biết sự việc năm đó, cô ta như điên dại nhìn mọi thứ, một ý nghĩ ác độc hiện ra trong đầu Chu Phượng Vũ, nếu đã không thể khiến Vũ Đình bẩn vậy hãy loại bỏ cô.

"Lục Tử Sâm anh ấy hẳn cũng đã xem rồi, mình đã không còn cơ hội với anh ấy nữa, đúng chứ? trừ khi Vũ Đình chết, chỉ cần Vũ Đình biến mất, mình sẽ là vợ của anh ấy"

Miệng Chu Phượng Vũ lầm bầm, nắm chặt khẩu s.ú.n. g trong tay, cô ta từ từ chĩa về phía Vũ Đình bóp cò.

"A A A A, cô c.h.ế. t đi"

Tiếng hét của Chu Phượng Vũ làm Vũ Đình giật mình, cô thấy khẩu s.ú.n. g đang chĩa về mình, đôi mắt cô mở lớn vì kinh ngạc, cô không kịp phản ứng. 

Đoàng

Viên đạn b.ắ. n ra, một bóng cao lớn chắn trước mặt cô, người ngã xuống  là Lục Tử Sâm, mọi thứ như chậm lại trước mắt Vũ Đình, anh từ từ nằm xuống, m.á. u từ lồng n.g.ự. c trào ra xối xả.

"KHÔNG, KHÔNG, EM KHÔNG MUỐN ANH CHẾT"

Chu Phượng Vũ gào lên đau đớn, vứt s.ú.n. g ra xa, chạy đến ôm Lục Tử Sâm, mắt anh nhắm chặt lại, cô ta ôm anh không buông, tay đè lên vùng bị bắn.

"Lục Tử Sâm anh đừng c.h.ế. t mà, làm ơn" 

Vũ Đình vừa khóc vừa kéo tay anh lớn tiếng gọi, nhưng cô bị Chu Phương Vũ đá vào lồng ngực, ngã văng ra mép tàu.

Vùng n.g.ự. c cô đau nhói, nước mưa xối vào mặt làm cô suýt c.h.ế. t sặc, m.á. u từ vết thương của Lục Tử Sâm lan ra cả boong tàu, nhuộm đỏ cả một khoảng, Vũ Đình cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Tống Từ Sơn bị đánh chảy m.á. u trán, cậu ta nhìn quanh boong tàu, cánh tay ôm lấy chỗ bị thương, ánh mắt cậu ta mơ màng sau cơn choáng váng, nhưng Tống Từ Sơn kịp nhận ra Lục Tử Sâm đã bị trúng đạn, Chu Phượng Vũ đang ôm anh ấy.

Con ngươi tràn ngập lửa hận, cậu ta chống người dậy gào lên về phía Chu Phượng Vũ, cậu tính bóp c.h.ế. t cô ta.

"Mày c.h.ế. t đi con khốn"

Dường như cô ta cũng nhận ra, nhưng cả người không di chuyển, chỉ khóc ôm lấy Lục Tử Sâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!