Chương 27: (Vô Đề)

"Cháu còn giữ nhiều bút tích của ông lắm, bác thích vậy khi nào cháu đem qua cho bác nhé" 

Ông nghe thế thì gật đầu vui vẻ cười, mọi người trò chuyện một hồi thì tới trưa, cùng kéo nhau ra bàn ăn, cô thấy khá khá món về gà, bà Bạch Mẫn Hoa kéo cô qua chỉ vào bàn ăn. 

"Cháu xem, con trai bác dặn cháu thích ăn gà, nên bác cất công làm một bàn toàn món về gà, cháu phải ăn nhiều vào, thấy ngon lần sau phải đến ăn tiếp nhé"

Cô ngại ngùng gật đầu, ngồi vào bàn ăn, mọi người gắp cho cô rất nhiều, ba mẹ anh nhiệt tình hỏi han khẩu vị của cô, bữa ăn rất vui vẻ, chỉ có Chu Phượng Vũ là lặng im ăn, mà không lên tiếng gì cả.

Sau khi xong bữa, cô đem món quà ra tặng ba mẹ anh, còn đem tặng Chu Phượng Vũ một chiếc đầm đắt tiền, cô ta cầm lấy cảm ơn.

Lục Tử Sâm hài lòng, chỉ vào chiếc váy mà Vũ Đình tặng nói với Chu Phượng Vũ.

"Chị ấy tặng em bộ đầm này, lần sau hãy mặc vào đám cưới của anh chị nhé"

Đột nhiên Chu Phượng Vũ ném mạnh hộp xuống đất, ôm mặt khóc bỏ chạy về phòng.

Mọi người ngỡ ngàng, người phản ứng đầu tiên là bà Bạch Mẫn Hoa, bà đi theo về phòng cô ta, đưa tay lên gõ cửa nhẹ. 

"cốc cốc cốc, tiểu Vũ bác vào nhé" 

Cửa không khóa, bà liền đi vào, cô ta đang nằm úp mặt trên giường khóc, bà tiến đến ôm cô ta từ phía sau. 

"Cháu sao lại hành động như vậy, chị ấy có ý tốt mà" 

"Bác biết mà, cháu yêu anh ấy, chị ấy làm vậy cố tình chọc tức cháu" 

"Sao chị ấy biết cháu thích con trai bác, bác cũng có ý gán 2 đứa với nhau, nhưng cháu xem Lục Tử Sâm, thằng bé lại không có tình cảm gì với cháu cả, tiểu Vũ à, bác nghĩ cháu nên buông bỏ đoạn tình này đi thôi" 

"Cháu không thể, cháu đã cố rồi, bây giờ chỉ cần ở gần anh ấy cũng được, bác đồng ý cho cháu nhé"

Bà đành gật đầu tạm, dỗ dành cô ta một lát, thấy đã ổn hơn bà đóng cửa ra ngoài, đến phòng sách thấy chồng mình vẫn còn đang ngồi tại chỗ, tay cầm quyển sách mà không đọc gì, bà tiến đến ngồi đối diện ông.  

"Hai đứa đã về cả rồi hả anh?"

"Ừ anh tiễn chúng nó thay em rồi"

Chần chừ một lát bà cất tiếng hỏi thử chồng.

"Anh xem, bệnh con bé có vẻ nặng hơn rồi, chúng ta có nên đồng ý cho nó chữa trị tại đây không? Em không nỡ đưa con bé ra nước ngoài" 

"Không được, gần thằng bé càng khó chữa, đưa đi xa mới có cơ hội. Rõ ràng cũng tại em mềm lòng, nên anh với thằng bé mới không cho em biết. Đấy cho em biết em lại một hai bảo ở lại chữa tại nhà"

Ông Lục thẳng thắn gạt phắt ngay ý tưởng đó của vợ, bị chồng mắng bà cũng có chút giận dỗi. Nghĩ lại đành vậy, hạnh phúc của con bà vẫn quan trọng hơn, chỉ còn cách bù đắp cho con bé sau.

Trong phòng của Chu Phượng Vũ, cô ta không thể ngủ được, họ sắp kết hôn rồi, cô ta phải tiến hành nhanh hơn thôi.

Tay nắm chặt chiếc gối, Chu Phượng Vũ nghĩ đến gương mặt của Vũ Đình âm thầm nguyền rủa, miệng cô ta lẩm bẩm. 

"Anh là của em, vĩnh viễn là của em, chúng ta là người nhà của nhau, cô dâu của anh phải là em"

Về đến phòng, Vũ Đình cảm thấy vẫn còn sốc về hành động của cô em gái này.

Phản ứng cũng quá mạnh đi, Lục Tử Sâm tiến đến sau lưng cô ôm chặt, đầu dụi vào gáy cô thơm nhẹ nhàng. 

"Làm em hoảng sợ, anh đã cho người điều chuyển con bé qua phòng khác, dù sao anh cũng hơi lo" 

"Thật ra cũng không sao đâu anh, nếu cô ấy đã muốn có ý hại em, thì xa hay gần cũng vậy" 

"Anh đã báo bên bệnh viện, họ sẽ sớm cử bác sĩ qua để chữa trị cho con bé, hy vọng sẽ có tiến triển" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!