Chương 87: (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 87: Phiên ngoại 2: Thế giới song song (vườn trường) (10)(End)

Edit: kid1412h

***

Qua vài giây Mục Phách mới có thể tiêu hóa hết những lời này của Gia Ngộ.

Quen nhau?

... Cũng không phải là không thể.

Mục Phách thừa nhận anh có thiện cảm đối với Gia Ngộ, hoặc nói là so với nói là thiện cảm, cảm giác của anh đối với Gia Ngộ là trên nó một bậc.

Loại cảm giác này không thể nói cụ thể bằng lời, tựa như so với thích còn nhiều hơn một chút, đại khái là chỉ cần đối mặt với Gia Ngộ, anh sẽ ngay lập tức ý thức được rằng, người con gái ấy mang tính chất đặc thù với bản thân mình——

Anh đồng ý để cho cô đi vào thế giới của mình thế nhưng lại không muốn đem cô đi giới thiệu với người khác phái khác, anh đồng ý làm đồ ăn trưa dinh dưỡng cho cô, lại xấu hổ không muốn cho cô biết là chính mình làm; anh đồng ý giải vây cho cô khi cô đang bức bối, lại luôn muốn bày ra thái độ không kiên nhẫn, có chút nghiêm khắc như của nguwo; ì làm cha...

Nhưng những điều kỳ quái đó cũng không khó giải thích.

Anh thích Văn Gia Ngộ.

Sau khi nhận thức được điều này, điều làm cho anh để ý là Văn Gia Ngộ không tim không phổi kia có thích mình hay không.

Mà lúc này, cô nói với anh

"Chúng mình quen nhau đi."

"Ý của cậu là... giả vờ quen nhau?"

Nếu chỉ là vì tức giận Diêu Uyển, giả thiết này quả thật không khó đoán, chẳng qua điều anh muốn còn nhiều hơn so với nó.

À không.

Gia ngộ lắc đầu

"Mình nói là thật sự quen nhau."

Mục Phách nhìn cô, hai tay bên cạnh sường bất giác nắm chặt lại.

Cô tiếp tục nói:

"Mình thích cậu, đây mới là nguyên nhân chủ yếu, tức giận Diêu Uyển chỉ là một nguyên nhân nhỏ mà thôi."

Gia Ngộ cũng không cảm thấy những lời này có gì khó khăn. Thích thì ở bên nhau, không thích thì sẽ làm bạn, cô từ trước đến nay đều là cầm được rồi cũng buông được.

Nhưng cô cũng thừa nhận nếu Mục Phách từ chối cô, cô hẳn cũng sẽ có một đoạn thời gian uể oải.

Cho dù ở trong mắt cô, Mục Phách bất luộn là tốt hay xấu đều có một trăm phần trăm phù hợp với cô, giống như là một người được ông trời tạo ra vì cô vậy.

Tiếp theo là ngoại hình dễ nhìn, anh ở nhà thông minh, tính tình vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng lại tràn đầy nhiệt tình, kiêu ngạo nên mới khẩu thị tâm phi... Anh là điều ngoài ý muốn và cũng là thu hoạch may mắn nhất của cô khi tới Nam Thủy trấn.

Thấy anh chậm chạp không trả lời, Gia Ngộ đột nhiên có chút lo lắng,

"Cậu muốn từ chối mình à?"

"Không phải, đương nhiên không phải ——"

Mục Phách nhận ra phản ứng của mình có chút vội vàng, không khỏi có chút thẹn thùng, lỗ tai anh lập tức đỏ ửng, may nhờ bóng tối mới có thể che dấu được,

"Ý của mình là... có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!