Chương 5: Thẩm Hành

Văn Trọng sắp xếp cho Mục Phách làm việc ở một khách sạn năm sao thộc Bắc Thành Đông. Nơi đó nhân sự bộ phận chủ quản mang thai nên từ chức, trống mất một chỗ, Mục Phách liền được nhận vào.

Ngày nhận việc, Gia Ngộ muốn đi cùng, Mục Phách cự tuyệt.

"Tại sao chứ? Lí lịch của cậu không tốt, mấy tên đồng nghiệp chắc chắn không phục. Tớ phải giúp cậu ra oai phủ đầu mới được chứ?"

"Gia Ngộ, cậu giúp tôi đã đủ nhiều rồi."

"Thật sự không muốn tớ đi sao?"

Không cần.

Mục Phách hiếm lắm mới bày ra vẻ mặt cường ngạnh thế này, Gia Ngộ mếu máo:

"Thôi được, tớ đây sẽ tìm cơ hội đi nhìn trộm cậu, như vậy được là được rồi."

Nhìn trộm tôi?

Mục Phách trong lòng hơi rung động, cười cười, Được.

Mục Phách ra cửa sau, Gia Ngộ vì nụ cười của hắn mà phát ngốc một lúc.

Mấy ngày này Mục Phách vẫn luôn ở nhà chờ đợi, vì vậy mà người giúp việc trở nên vô nghĩa. Hắn cái gì cũng biết, cũng tinh tường, dường như chưa bao giờ có thứ gì có thể làm khó hắn.

Hiện tại bây giờ trong nhà chỉ còn có một mình Gia Ngộ, cô có chút không quen.(*)

(*)Ừm đoạn này mình edit không được mượt lắm, chỉnh mấy lần rồi vẫn không biết làm sao. Đại khái là mấy nay bạn học Mục Phách của chúng ta ở nhà chờ Gia Ngộ sắp xếp công việc cho (Gia Ngộ hứa với Mục Phách), nên không cần người giúp việc tới giúp nữa (tại ảnh tự lo việc nhà được).

Ở với chồng quen thân rồi, bây giờ Mục Phách đi làm, Gia Ngộ thấy không quen:))

Ăn xong bữa sáng Mục Phách làm, Gia Ngộ tập yoga khoảng nửa tiếng, sau đó ghé vào đệm, nằm nghịch điện thoại.

Có tin nhắn mới.

Là của Viên Viện gửi, nội dung như sau: Thẩm Hành về nước.

(đoán đúng rồi đó mọi người, thanh niên bị ghét bỏ trong truyền thuyết xuất hiện rồi đó:)))

Gia Ngộ lầm bà lầm bầm:

"Thẩm Hành về nước? Sao mình lại không biết chứ."

Thẩm Hành là bạn từ nhỏ của Gia Ngộ, hai người cùng nhau lớn lên, tiểu học sơ trung cao trung đều là bạn cùng lớp cùng trường, tận đến khi năm hai cao trung Thẩm Hành xuất ngoại du học, hai người mới có thể cắt đứt được cái loại quan hệ định mệnh này.

Gia Ngộ không trả lời tin nhắn của Viên Viện, đem điện thoại ném trên bàn, đi tắm.

Trưa hôm đó, Thẩm Hành đến tìm Gia Ngộ. Cô gửi cho Mục Phách một tin nhắn báo rằng tối nay mình không về ăn cơm, không đợi trả lời, Gia Ngộ liền giẫm lên giày cao gót mà đi ra cửa.

Thẩm Hành chọn quán ăn Tứ Xuyên mà thời sinh viên Gia Ngộ rất thích. Lúc Gia Ngộ đến nơi, hắn đã gọi sẵn đồ ăn.

"Đều là những món cậu thích ăn cả."

Thấy đối phương đang không chút khách sáo ý tứ mà ôn lại chuyện cũ, Gia Ngộ bỏ túi xách xuống, không đáp lại câu nói kia của Thẩm Hành, đi thẳng vào vấn đề,

"Tối qua cậu về nước sao?"

Đúng vậy.

Thẩm Hành nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, bày ra biểu tình hài hước mà Gia Ngộ rất quen thuộc, hắn cười,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!