Viện Viện dùng ánh mắt dò hỏi Gia Ngộ: Ai vậy?
Gia Ngộ vỗ vỗ mặt của cô ấy:
"Vừa lúc cho cậu xem trò hay." Cô đỡ eo đứng lên,
"Dì à, để bà ấy vào đi."
"Xem đi, đã nói tôi không lừa bà mà."
Được phê chuẩn, Dương Tương lắc mông, đang muốn vào nhà, lại bị một đôi giày cao cấp ngăn lại.
Dì giúp việc sắc mặt không quá đẹp: Đổi giày.
Chú ý chút đi.
Lời nói tuy nói như vậy, nhưng Dương Tương vẫn là ngoan ngoãn đổi giày. Đi ra huyền quan, bà ta hoàn toàn không che dấu suy nghĩ trong nội tâm của chính mình, như là cố tình để người khác biết, bà ta nhìn xung quanh trái phải sau đó kinh ngạc cảm khái một câu.
"Oa, nơi này sao lại lớn như vậy chứ?"
"Chỉ có hai người ở có phải là quá rộng rồi không?"
"Mục Phách tiểu tử này tiền đồ thật tốt!"
Ngay cả Viện Viện cũng để lộ ra biểu tình không vui, cô ấy nhỏ giọng nói:
"Bác gái của Mục Phách?"
Gia Ngộ cười như không cười: Xem như là vậy đi.
Này cũng thật là...
Viện Viện tặc lưỡi, thực sự không thể đem Mục Phách cùng người đàn bà trước mặt liên tưởng cùng nhau.
"Dì à, mang chén nước ra cho khách đi."
Dì giúp việc đồng ý, Gia Ngộ liền ý bảo Dương Tương: Dì Dương, mời ngồi.
Dương Tương ánh mắt chợt lóe,
"Sao lại khách khí như vậy chứ, còn gọi dì cái gì, cháu hẳn là nên theo Mục Phách gọi bác một tiếng bác gái mới đúng."
Gia Ngộ híp híp mắt, nhắc nhở bà ta:
"Tôi nhớ rõ lần trước chúng ta nói chuyện với nhau cũng không tính là quá vui vẻ đâu."
Phải không?
Dương Tương xoa thái dương,
"Cháu cũng biết trí nhớ của người lớn tuổi không tốt lắm, việc lần trước đã qua liền cho qua đi, Gia Ngộ, cháu nói có đúng không?"
Gia Ngộ quả thực là bị độ mặt dày của Dương Tương này đánh bại.
Cô cười nói:
"Đáng tiếc tôi còn trẻ, trí nhớ còn tính không tồi đi."
Dương Tương khóe miệng cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!