"Trong lòng anh có một kỳ hạn. Chờ thời điểm đó tới, anh sẽ nói với em, được không?"
Lại là lấy lý do này để thoái thác.
Gia Ngộ u oán mà nhìn về hồ li cười cười ở phía đối diện:
"Vậy anh không thể để em chờ quá lâu đâu đó."
Ân. Mục Phách cong ngón tay chạm vào chóp mũi của cô,
"Uống xong sữa chúng ta liền đi đánh răng."
Trong lòng Gia Ngộ thấy buồn cười, cảm thấy Mục Phách có đôi khi rất giống Văn Trọng lúc còn trẻ.
Văn Trọng là một người ba tốt.
Mục Phách hẳn là cũng vậy đúng không?
Sau khi uống xong sữa bò, Gia Ngộ đưa ly cho anh. Mục Phách nhận lấy cái ly đem vào phòng bếp, cô liền lười biếng mà đi theo phía sau, giống như vật nhỏ theo đuôi.
Mục Phách rửa cái ly một hồi lâu, trong đầu Gia Ngộ lại hiện lên mấy hình ảnh.
"Mục Phách, có phải sinh nhật của anh sắp đến hay không?"
Mục Phách đã nhiều năm không ăn sinh nhật. Anh quay đàu, kỳ quái hỏi: Làm sao em biết?
Gia Ngộ tránh mà không đáp, lại hỏi:
"Em có phải còn từng cùng anh nói sinh nhật vui vẻ?"
Mục Phách trầm mặc, như là lâm vào hồi ức, cô theo sát nhắc nhở:
"Một thời gian sau khi em phải rời khỏi Nam Thủy trấn."
Em nhớ tới?
"Mơ hồ có điểm ấn tượng. Anh cũng biết," Gia Ngộ mở miệng nói ra,
"Bệnh hay quên của em rất nặng, rất nhiều sự việc râu ria căn bản em sẽ không nhớ lâu lắm..."
Mục Phách cười nhìn cô.
Gia Ngộ lúc này mới phản ứng lại mình nói sai rồi, cô vội vàng nói:
"Không đúng không đúng, em không có ý nói quan hệ của chúng ta không gần gũi!"
Mục Phách đối với điểm này cảm thấy không sao cả, anh bình tĩnh nói:
"Khi đó chúng ta cũng không có giao tình gì, đúng thật là việc râu ria."
Trong lòng băn khoăn, Gia Ngộ chính là muốn cứu vãn tình hình:
"Nhưng là hiện tại không giống trước, trong khoảng thời gian này, tất cả những việc chúng ta cùng trải qua, em đều nhớ rõ."
Mục Phách cố ý thử:
"Sau khi ly hôn cũng sẽ nhớ rõ sao?"
Đương nhiên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!