"Bởi vì người anh thích, từ đầu tới cuối cũng không phải cô ấy."
Vậy sẽ là ai?
Gia Ngộ bĩu môi, không hỏi nữa, cô cởi bỏ đai an toàn:
"Hảo, chúng ta xuống xe đi."
Mục Phách giật mình một lát, cười.
Có đôi khi anh sẽ bởi lòng tự trọng không thể hiểu được của mình mà cảm thấy chật vật. Nhưng khi anh phát hiện Gia Ngộ sẽ vì anh giữ gìn tôn nghiêm thì anh trừ bỏ muốn cười thế nhưng không nghĩ lại có biểu tình gì khác.
Đã chua xót lại càng thêm chua xót.
Tìm rõ căn nguyên ngọn ngành thì trước mắt anh không xứng với Gia Ngộ.
Kỳ thật ngay từ đầu sự tự ti cũng chưa có mọc rễ nảy mầm trong lòng anh, cho đến lần Gia Ngộ bị phỏng tay đó, Thẩm Hành chỉ cần gọi điện thoại đã kêu bác sĩ gia đình tới giúp cô xử lý vết thương.
Anh thì sao?
Nếu là anh, anh cũng không biết ngay lúc đó chính mình sẽ như thế nào.
Có lẽ Gia Ngộ không thèm để ý chi tiết nhỏ đó.
Nhưng anh lại thập phần chú ý, thậm chí vì thế mà rối rắm.
Anh muốn bảo hộ Gia Ngộ chứ không phải để Gia Ngộ phải đứng phía trước vì anh che chở mưa bom bão đạn.
Mà phía trước…
Thẩm Hành này, anh cần thiết phải đề phòng.
"Cậu vì cái gì không nói cho tôi biết Mục Phách và Gia Ngộ đã kết hôn?"
Thẩm Hành uống rượu loạng choạng, nhìn qua không chút để ý:
"Cậu cũng không nói cho tôi biết người cậu thích chính là Mục Phách."
"Cậu sao có thể không biết!"
Ý thức được bên cạnh có người nhìn qua, Diêu Uyển hạ thấp giọng nói,
"Tôi đã nói cho cậu nhà tôi ở Nam Thủy trấn. Đừng cho rằng tôi không hiểu biết cậu, đã biết chuyện này, cậu muốn tra ra chuyện khác còn khó sao?"
Diêu Uyển ở nước ngoài quen biết Thẩm Hành, không bao lâu sau hai người liền thành bạn rượu, thường sẽ cùng nhau chạm cốc khi cảm thấy cô đơn, cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh.
Thẩm Hành biết Diêu Uyển có một người đàn ông đã theo đuổi nhiều năm mà Diêu Uyển cũng biết Thẩm Hành có một thanh mai yêu thầm nhiều năm.
Bọn họ đều ăn ý mà không hỏi người trong lòng đối phương là ai.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Diêu Uyển nhận ra Thẩm Hành người này lòng dạ quá sâu, người bình thường căn bản không đoán ra trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, càng đừng nói muốn từ miệng hắn đào ra cái tin tức có giá trị gì.
"Diêu Uyển, cậu là học muội của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ cho rằng cậu và Gia Ngộ cùng lớp sao?"
"A, cậu còn giảo biện." Diêu Uyển cười lạnh, Vậy cậu vì cái gì vẫn luôn khuyên tôi về nước?Để cậu trở về theo đuổi tình yêu đích thực.
"Vấn đề lại vòng về thời điểm ban đầu, Diêu Uyển bực bội mà đem rượu màu vàng nhạt trong chén uống một hơi cạn sạch,"Thẩm Hành, cậu mỗi ngày nghĩ nhiều mưu kế như vậy, không mệt sao?
"Thẩm Hành câu môi, hỏi:"Tôi có thê có cái kế hoạch gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!