Chương 33: (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 33: Cảnh cáo

Gia Ngộ đối với Diêu Uyển có ấn tượng khá sâu sắc.

Bởi vì thời điểm đi học, Diêu Uyển luôn muốn chiếm dụng chỗ ngồi của cô, đơn giản vì Mục Phách ngồi ở bàn phía sau.

Không chỉ có như thế, sau khi cô trở về phòng học, cô ta còn khinh miệt nói:

"Tôi ngồi ở đây vài phút, cậu đi ra ngoài dạo không phải tốt rồi sao?"

Gia Ngộ chỉ muốn ở Nam Thủy trấn sống yên ổn, cũng không muốn cùng người khác phát sinh tranh chấp nên mỗi lần đều nhịn xuống.

Nhưng không đại biểu cô không mang thù.

Tuy là bệnh hay quên rất nặng nhưng Gia Ngộ trước sau đều nhớ rõ thái độ của Diêu Uyển đối với cô.

Huống chi Diêu Uyển một chút cũng không thay đổi.

Đơn giản chính là cởi bỏ sự trẻ con thời học sinh càng thêm thành thục mà thôi.

Cũng giống như Gia Ngộ, Diêu Uyển cũng ngay lập tức nhận ra đối phương, cô ta nói: Văn Gia Ngộ?

Thầm Hành nhướng mày:

"Hai người biết nhau sao?"

Diêu Uyển hiển nhiên còn chưa phục hồi lại tinh thần, Gia Ngộ liền trả lời:

"Bạn học cùng lớp ở Nam Thủy trấn."

Thầm Hành biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, hướng Diêu Uyển nói:

"A, tôi đều đã quên cậu đã cùng tôi nói quê cậu ở Nam Thủy trấn."

Viện Viện trong chốc lát xem người này, trong chốc lát lại xem người kia, cô đảo mắt, không biết đánh cái chủ ý quỷ gì,

"Thật là trùng hợp nha! Người quen gặp nhau, khẳng định có nhiều đề tài để nói, các cậu muốn chúng ta ngồi cùng bàn hay không?"

Gia Ngộ nhìn mắt Viện Viện, không phản đối.

Bàn dài có bốn chỗ, Thẩm Hành chuẩn bị ngồi xuống cạnh Gia Ngộ thì cô đứng lên, cười nói:

"Tôi sang đối diện ngồi cùng Viện Viện."

Thẩm Hành lộ vẻ mặt không vui, nhưng rốt cuộc cũng không có làm ra hành động gì khác người.

Hắn nghiêng người nhường đường, sau khi Gia Ngộ ra khỏi chỗ mới dùng ánh mắt ý hỏi Diêu Uyển:

"Cậu muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?"

Bên ngoài đi.

Diêu Uyển nói.

Bốn người sôi nổi ngồi xuống, Viện Viện dẫn đầu mở máy hát, cô ấy đối với Diêu Uyển hỏi:

"Vừa rồi nghe Gia Ngộ gọi cậu Diêu Uyển? Tôi có thể trực tiếp kêu tên của cậu không?"

So với thời cao trung không coi ai ra gì, Diêu Uyển tính cách đã thu liễm rất nhiều, cô ta cong môi gật đầu:

"Đương nhiên có thể. Cậu là Viện Viện đi? Tôi thường nghe Thầm Hành nhắc tới cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!