Thả thính đêm khuya. Còn ai thức không???
***
Gia Ngộ là học sinh mới chuyển đến, có chút thông tin cá nhân còn chưa kịp đăng ký trên hồ sơ của lớp. Làm lớp phó học tập ở lớp cao tam sáu, Diêu Uyển ở tiết học nào đó kêu cô:
"Văn Gia Ngộ, cậu đem giấy tờ này điền đi."
Cái gì vậy?
Gia Ngộ nhận lấy, trong quyển sách màu lam kẹp mấy tờ giấy mỏng, mở ra trang đầu tiên rất nhiều chữ, là phương thức liên hệ và địa chỉ gia đình của các thành viên trong lớp.
Diêu Uyển hữu khí vô lực mà nghịch móng tay, không trả lời chủ đề cô hỏi mà nói:
"Viết xong thì để trên bàn của tôi là được."
Nga.
Tiếp theo là tiết thể dục, Gia Ngộ không vội viết ngay, chờ cô đi toilet trở về, phòng học đã không còn hơn phân nửa.
Giáo viên thể dục thông cảm học sinh cao tam vất vả, không quản lý nhiều, không điểm danh, trừ phi có người trốn tiết nếu không thầy giáo sẽ để cho học sinh tự do hoạt động trong 40 phút của tiết học.
Gia Ngộ quyết định dùng thời gian này để tự học, nhưng trước hết cô nghĩ phải điền thông tin trước.
Điền xong phiếu cũng mất 2 phút. Gia Ngộ khép sách lại, đứng dậy đi tìm Diêu Uyển, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện với cô.
"Cậu đưa cho tôi là được rồi."
Gia Ngộ theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy Mục Phách vốn đang nằm bò ra ngủ không biết đã ngồi dậy từ lúc nào. Má phải của cậu còn có vết đỏ khi bị áp xuống mặt bàn, ánh mắt nhưng lại rất tỉnh táo,
"Tôi là lớp trưởng, cậu giao cho tôi là được."
Việc này vốn là việc của cậu, là Diêu Uyển nhàn rỗi đến vô sự muốn làm, đoạt lấy quyển sách nói là muốn giúp cậu.
... Nghe.
Gia Ngộ đem quyển sách để trên bàn của cậu, nháy mắt người lại nhảy trở về.
Không thể hiểu được.
Có điều Gia Ngộ không biết chính là sau khi cô nằm bò ra bàn ngủ, Mục Phách chần chờ mở ra quyển sách.
Mục Phách liếc mắt một cái liền nhìn thấy dòng cuối cùng.
Mực nước ở đó còn chưa khô, cậu không cẩn thận chạm vào còn bị nhòe vài chữ.
Cậu thề, cậu là không cẩn thận, mở ra cũng chỉ để kiểm tra.
Nhưng dãy số cũng thật là dễ nhớ.
Cậu xem một lần liền nhớ.
"Cho nên nhớ được dãy số của em là do anh có kỹ năng gặp một lần là không quên được sao?"
Mục Phách ngây cả người, Còn chưa ngủ?
"Em ngủ tỉnh. Lúc còn nhỏ ba em kể chuyện xưa, đều là ông ấy ngủ rồi em vẫn còn tinh thần đến không ngủ được." Gia Ngộ nhích lại mà ôm eo anh,
"Nhưng mà anh như thế nào xác định được em sẽ không đổi số?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!