"Vậy hai người nói chuyện đi, con đi tìm Mục Phách."
Câu nói kế tiếp Mục Phách không chú ý nghe, phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Gia Ngộ.
Anh mỉm cười, để Gia Ngộ cách xa bếp hỏi: Thẩm Hành tới?
Ân, tới tìm ba em. Gia Ngộ không muốn nói thêm nữa, nhón chân xem thức ăn trên bàn,
"Em đói quá, có cái gì để lót bụng trước không?"
Mục Phách gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng cô, Vừa mới làm xong.
Thịt nước no đủ, Gia Ngộ ăn ngon đến co vai lại, nói hàm hồ không rõ: Anh làm ngon quá!
"Em thích ăn là tốt rồi." Mục Phách làm bộ lơ đãng mà hỏi,
"Thẩm Hành muốn ở lại dùng cơm?"
Chắc là thế.
"Hắn thích ăn cái gì? Hôm nay trong nhà không chuẩn bị hải sản."
Gia Ngộ cau mày nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
"Hắn hình như không kiêng ăn món gì, anh không cần đặc biệt làm."
: Vậy em có kiêng ăn cái gì không?
"Mục Phách biết rõ còn cố hỏi. Gia Ngộ giơ ra ngón tay cái, chân chó nói:"Chỉ cần anh làm em đều ăn.
"Mục Phách vừa lòng mà nhe răng cười cười, lại đút cho cô một miếng thịt kho tàu:"Đi ra ngoài đi, chỗ này có anh là được rồi."
Anh không thích Thẩm Hành nhưng dù gì hắn cũng vẫn là khách.
Gia Ngộ vuốt bụng xem biểu tình của anh, xác định không có không cao hứng mới dạo bước đi ra ngoài.
Ai, hôm nay cô cũng vì bảo bảo mà nỗ lực quan sát thái độ của ba ba.
Khi ăn cơm, Văn Trọng ngồi ở chủ vị, Gia Ngộ ngồi bên phải ông, bên cạnh là Mục Phách, đối diện là Thẩm Hành.
Văn gia có thói quen không nói chuyện lúc ăn và ngủ. Văn Trọng hiển nhiên rất thưởng thức Thẩm Hành, hai người đem đề tài đang nói chuyện ở phòng khách mang tới nhà ăn, Thẩm Hành nói dăm ba câu liền có thể làm ông cười ha ha.
Mục Phách mặt không đổi sắc mà ăn cơm, nhưng thật ra Gia Ngộ hiểu rõ, cô dừng động tác gắp đồ ăn nói:
"Hai người thật ồn ào."
Nhất thời an tĩnh.
Cho đến khi Mục Phách gắp cho Gia Ngộ một miếng thịt cá.
"Gia Ngộ không thích ăn loại cá này, cô ấy thấy quá nhiều chất."
Mục Phách dừng động tác, nhìn về phía Gia Ngộ: Phải không? Gia Ngộ không nói qua với anh. Món này anh đã làm hai lần, mỗi lần Gia Ngộ đều ăn rất ngon, anh cho rằng cô thích ăn.
Em thích ăn.
Gia Ngộ kéo tay Mục Phách còn dừng ở trên không trung, chiếc đũa gắp thịt cá an ổn đặt vào trong chén,
"Tôi ở Nam Thủy trấn sinh hoạt thường xuyên ăn cá, nhiều chất ít chất đã sớm không phải là vấn đề."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!