Mục Phách về đến nhà muộn hơn so với thời gian Gia Ngộ tính toán bốn mươi phút.
"Như thế nào bây giờ anh mới về?"
Mục Phách chống tường thay giày, nói:
"Lúc đó có việc nên anh phải ở lại xử lý." Anh đi tới,
"Sủi cảo ăn được chưa? Anh đói bụng."
"Mới vừa nóng hảo, anh trở về quá chậm."
Gia Ngộ có chút dỗi.
Xin lỗi. Mục Phách cúi đầu thấy sủi cảo có hình thù quái lạ, lớn nhỏ đều có. Anh nhấp môi, muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống: Nhìn ăn rất ngon.
Gia Ngộ bắn một chút vào gáy của anh nói:
"Đây là lần đầu tiên em bao sủi cảo, không thuần thục cũng thực bình thường, lần sau liền quen tay hay việc."
"Lần sau anh và em cùng nhau làm."
Hảo. Gia Ngộ dừng một chút,
"Ngày mai anh được nghỉ rồi sao?"
Mục Phách gật đầu, Nghỉ tới mùng sáu.
Gia Ngộ nhỏ giọng nói thầm: Ba em thật là.
Mục Phách cong môi:
"Đừng nói như vậy. Ngồi xuống bồi anh ăn một chút đi, này nhiều quá, anh ăn không hết."
Sủi cảo là nhân thịt heo nấm hương, hình dạng không đẹp nhưng hương vị không sai. Mục Phách là thật sự đói bụng, ăn liên tiếp hơn mười cái mới dừng.
Gia Ngộ đưa cho anh cốc nước, rất có cảm giác thành tựu:
"Xem ra em còn rất có thiên phú ở phương diện này đó."
Mục Phách nhắc nhở:
"Nhưng em vẫn nên tận lực tránh xa phòng bếp, đừng quên lần trước bị phỏng tay."
Gia Ngộ rốt cuộc không bác bỏ.
Chỗ tối ở lầu hai, Văn Trọng đứng nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi buồn ngủ, ông mới khóe miệng ngậm cười trở về phòng.
Bảo bảo trong bụng rất ngoan, tới nay mang thai đã ba tháng, Gia Ngộ rất ít xuất hiện phản ứng không khỏe, nôn nghén ngẫu nhiên sẽ có, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Trừ bỏ eo thường xuyên nhức mỏi thì tất cả so với trước khi mang thai đều không có gì bất đồng.
Mục Phách tắm rửa xong đi ra, Gia Ngộ khép lại sách, như là nhìn thấy cứu tinh, cô nhảy xuống, trong miệng nhắc mãi: Eo lại mỏi.
Vô luận lặp lại bao nhiêu lần, mỗi lần giúp Gia Ngộ mát xa, đối với Mục Phách mà nói đều là một cái trải nghiệm mới mẻ.
Anh xoa tay nóng lên, đầu ngón tay chạm đến da thịt mịn màng như tơ lụa, giống như một khối bơ, phảng phất dùng lực mạnh một chút đều muốn hòa tan.
Nghe được một tiếng rên rỉ hưởng thụ ngắn ngủi của cô, trong thân thể Mục Phách nổi lên một đoàn dục hỏa ở khắp nơi chạy loạn, thẳng đến dưới thân, anh không tiếng động thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!