Nam Thủy trấn trời mưa liên miên, Gia Ngộ đứng ở cửa lớp nghĩ.
Cô nhận mệnh mà lấy dù từ trong cặp sách, căng ra, đi vào màn mưa, cẩn thận tránh thoát vô số vũng nước, nhưng trên giày vẫn dính vài vết bẩn.
Tuy nhiên so với dầm mưa từ trường học về vẫn tốt hơn nhiều.
May mắn ngày hôm qua Mục Phách có nhắc nhở cô nhớ bỏ dù vào cặp.
Đi đến phòng học, Gia Ngộ đem dù treo trên cửa sổ, cô lau bọt nước trên cánh tay, nghe được có người oán giận hôm nay sắc trời thay đổi quá nhanh, mới đi được nửa đường đã mưa xuống, thật là ảnh hưởng tâm tình.
Cô nhìn sang, đối với nữ sinh đang nói chuyện có chút ấn tượng. Hình như cô ấy họ Diêu, nhà giàu, thường có siêu xe đưa đón, luôn có hai tùy tùng theo phía sau, hơn nữa hai người đó cũng không cố định, thỉnh thoảng sẽ đổi người mới.
Cảm giác nữ sinh đó nhìn qua, Gia Ngộ hạ mí mắt.
Cô đem cặp sách đặt xuống, ngồi xuống không bao lâu thì bàn phía sau có động tĩnh.
Tiếng cặp sách ném lên bàn bang một tiếng, Gia Ngộ thậm chí có thể tưởng tượng đến hình ảnh những người đang ghé vào trên bàn sẽ có phản ứng ra sao.
Lúc này, nữ sinh giống như con chó lạc đụng phải miếng thịt xương đầu tiên, ăn mặc lộng lẫy chạy tới, nhẹ nhàng mở miệng:
"Mục Phách, cậu hết giờ học lại đi làm thêm đúng không? Lúc tôi ngủ rồi còn chưa thấy cậu trở về đâu."
Gia Ngộ dựng lỗ tai lên nghe – trên mặt lại bình tĩnh, lấy giấy bút giả vờ viết, bộ dạng hết sức chuyên chú.
Mục Phách không đáp lại.
Hai tùy tùng phía sau nữ sinh kia là vai phụ, đương nhiên không thể làm cho nữ sinh đó buồn chán, kẻ xướng người họa, giống như hai con chim hoàng oanh minh thủy liễu.
"Hai người ở cùng một chỗ?"
"Không phải, Mục Phách ở nhà cách vách nhà tôi."
"Nhưng mà nhà cậu có tiền như vậy như thế nào lại để ý đến hàng xóm?"
Chạm đến điều riêng tư, âm thanh đến đây liền dừng lại.
Một tùy tùng khác thấy tình thế không đúng, vội vàng đông cứng người thay đổi đề tài:
"Diêu Uyển, vậy tối qua mấy giờ cậu mới ngủ?"
Hóa ra tên là Diêu Uyển.
Gia Ngộ xê dịch cánh tay.
Diêu Uyển nói: 12 giờ.
"Trời ạ, nếu là học tập mà được như vậy thì..."
Hảo.
Là Mục Phách ngắt lời.
Gia Ngộ có cảm giác mà nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, xác thật rất phiền, mặc dù cô nghe rất hăng say.
Diêu Uyển lập tức trừng mắt nhìn tùy tùng đột nhiên im bặt kia, cô hạ thắt lưng, ôn tồn nói:
"Mục Phách, cậu ăn sáng chưa? Chỗ tôi có bánh mì, cậu có muốn ăn không?"
Mục Phách qua một hồi lâu mới trả lời: Tránh ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!