Sau khi Thẩm Hành về nhà, ngồi xuống ghế ở phòng khách, sau đó hắn vẫn luôn suy nghĩ đến thời gian cùng Gia Ngộ sớm chiều ở chung kia, nhưng nhớ lại thì bọn họ chính là hằng ngày đấu võ mồm, thực thiếu thời khắc ấm áp.
Ôn nhu của Gia Ngộ chỉ xuất hiện vào thời điểm hắn sinh bệnh.
Cha mẹ Thẩm Hành cả ngày công tác không về nhà, căn nhà to như vậy chỉ có hắn một người ở, sinh bệnh cũng không có ai để nói, chỉ có Gia Ngộ sẽ chạy tới mua thuốc cho hắn, cũng chỉ có Gia Ngộ sẽ chạy đến thành phố khác mua trà lạnh cho hắn.
Gia Ngộ vẫn luôn là tốt mà không tự biết, đẹp mà không tự biết.
Cao nhất năm ấy cô nhận được một phong thư tình, khẩn trương đến mức trên đường về nhà bước chân vừa nhanh vừa vội, khiến cho Thẩm Hành cảm thấy không thích hợp.
Chờ hắn liên tục gặng hỏi cô mới kề sát vào lỗ tai hắn nói:
"Có người đưa thư tình cho tôi."
Đó là lần đầu tiên Thẩm Hành ý thức được nguy cơ.
Cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy như cây đậu giá cuối cùng cũng trưởng thành, trở thành một thiếu nữ, cô sẽ càng ngày càng có nhiều người ái mộ, không phải là bảo bối của riêng hắn nữa.
Nhưng mà trong lòng thấp thỏm, ngoài miệng vẫn nói lời độc ác.
Hắn lúc ấy chỉ là mặt không thèm để ý mà hừ lạnh một tiếng:
"Là ai mắt bị mù mới có thể đưa thư tình cho cậu vậy?"
Gia Ngộ nghe xong không chỉ không tức giận, còn có chút ảo não:
"Tôi cũng không biết. Cậu nói tôi có cần viết một phong thư từ chối mới thể hiện tôn trọng hắn không?"
Cần thiết.
Nhìn đến phản ứng của Gia Ngộ, Thẩm Hành an tâm không ít,
"Để tôi giúp cậu viết, cậu viết văn kém như vậy khẳng định viết không tốt."
"... Đúng vậy. Vậy cậu viết xong liền đưa cho tôi, tôi lại chép một bản để đưa hắn."
Thẩm Hành ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói với cô:
"Cậu đưa thư tình cho tôi xem thì tôi mới có thể"đúng bệnh hốt thuốcđược.
Như vậy không được.
Gia Ngộ như lâm đại địch, ôm chặt cặp sách đi về phía trước,
"Đây là tâm ý của người ta, tôi không thể không có sự đồng ý của hắn đã cho người khác xem."
Cô đi càng xa thanh âm càng nhỏ dần:
"Tôi vẫn là tự mình nghĩ nội dung từ chối đi, không phải chỉ là xem thêm mấy quyển sách thôi sao. Đây chính là bức thư tình đầu tiên tôi nhận được, đương nhiên muốn coi trọng một chút."
Thẩm Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, ngực ê ẩm trướng trướng, hắn không thể không thừa nhận –
Câu thích của Gia Ngộ là một việc dễ như trở bàn tay.
Chẳng sợ... hôn nhân là giả.
Nghĩ đến đây, tay Thẩm Hành đặt ở đầu gối chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Kể cả Gia Ngộ mang thai thì đã sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!