Thẩm Hành không rên một tiếng mà cúp điện thoại, sau đó Gia Ngộ sờ sờ bụng, lại tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi tiếng tranh chấp bên ngoài làm cô thức giấc, cô mới xuống giường đi xem chuyện gì xảy ra.
A di, Gia Ngộ đứng ở cửa phòng, Dì đi phòng bếp đi.
Thẩm Hành đứng ở cửa, tầm mắt dừng ở trên bụng cô, chỗ đó vẫn bằng phẳng, không có nửa điểm nhô lên, hắn từ từ mà thở ra một hơi, trần thuật nói: Cậu nói đùa.
Gia Ngộ không có lập tức trả lời hắn mà đi đến phòng khách ngồi xuống, an tĩnh mà lột vỏ quả quýt, Lại đây ngồi.
Thẩm Hành theo lời cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, hắn lại lặp lại: Cậu nói giỡn.
Gia Ngộ ngước mắt lên, khóe miệng mím lại, đây là biểu tình thể hiện cô nghiêm túc.
Cô nói:
"Cậu biết tôi sẽ không lấy loại sự tình này ra nói đùa."
Thẩm Hành mí mắt phải đột nhiên nhảy dựng lên, hắn bắt lấy cánh tay Gia Ngộ, gần như nghiên răng nghiến lợi nói:
"Văn Gia Ngộ, cậu sao có thể làm như vậy!"
"Tôi tại sao lại không thể?"
Cánh tay bị hắn niết đau, Gia Ngộ cũng không nhăn mi một chút nào,
"Có cần tôi nhắc nhở cậu lần nữa không? Mục Phách là chồng hợp pháp của tôi, tôi mang thai đứa nhỏ của anh ấy, đây không phải là điều bình thường sao?"
Thẩm Hành trừng mắt buột miệng thốt ra: Cậu rõ ràng biết...
Biết cái gì?
Thẩm Hành không tiếp tục nói nữa.
Lông mi Gia Ngộ run rẩy, cô quay mặt đi, kéo bàn tay hắn đang nắm tay cô, nói: Tôi không biết.
Cậu biết!
Thẩm Hành gằn từng chữ một nói:
"Văn Gia Ngộ, cậu biết tôi thích cậu."
Phải không? Như là đã sớm đoán được kết quả cho nên khi nghe được, đồng tử Gia Ngộ cũng không động chút nào, cô đem một múi quýt bỏ vào trong miệng, chậm rãi ăn xong mới đáp lại hắn.
"Chính là Thẩm Hành, tôi đã không thích cậu."
Thẩm Hành nhất thời cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được.
Cậu nói cái gì?
Văn Gia Ngộ từng thích hắn? Sao hắn có thể không biết!
Cao tam năm ấy, Gia Ngộ bị Văn Trọng đưa đến Nam Thủy trấn, gặp phải tình huống khó khăn, cô không phải là không liên hệ với Thẩm Hành. Nhưng ngược lại, liên tục một tuần, cô không ngừng gọi điện, nhắn tin, phát bưu kiện... cho Thẩm Hành.
Tất cả các phương thức đều thử một lần, chính là như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức phản hồi.
Gia Ngộ quen biết Thẩm Hành từ nhỏ, hắn đối với cô mà nói là bạn bè, cũng là thói quen. Nhiều năm qua làm bạn làm cô trở nên trì độn, mặc kệ hắn là ra hành động thân mật gì, cô cũng đều chỉ nghĩ hắn là bạn tốt nhất của mình, ít nhất trước khi Văn gia gặp biến cố cô luôn nghĩ như vậy.
Sau khi Văn gia xảy ra chuyện, trước 2 ngày mới gọi điện qua video, đột nhiên hắn giống như cây bồ công anh bị gió thổi, không có cách nào tìm được, đó là lần đầu tiên Gia Ngộ đối với Thẩm Hành sinh ra loại tình cảm khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!