Tay của Gia Ngộ bị thương đến tận tết Nguyên đán mới khỏi.
Vì thế cô có chủ ý đặt phòng khách sạn.
Bởi vì từ khi Mục Phách đi công tác về, hai người đã hai tháng không có làm. Thời gian dài như vậy không làm, dù sao cũng phải chế tạo bầu không khí một chút.
Gia Ngộ thay bộ nội y, che không được thứ gì, bên ngoài ăn mặc nhiều, áo lông áo khoác mọi thứ đầy đủ hết, bao vây cơ thể đến kín không còn kẽ hở.
Cô ra cửa đổi giày lại vòng vèo một hồi, vào phòng ngủ lấy áo mưa mới rời khỏi nhà.
Trước đây, Văn Trọng có để cho Gia Ngộ một căn phòng ở khách sạn Bốn mùa, nhưng Gia Ngộ vì dấu người tai mắt, ở trên mạng đặt một gian phòng có giường lớn, đỡ để người khác biết Mục Phách là con rể của ông chủ khách sạn.
Người trực ban ở quầy lễ tân đã đổi cũng không nhận ra Gia Ngộ là nhân vật tai tiếng đoạn thời gian trước.
Gia Ngộ thuận lợi lấy phòng, nhắn tin cho Mục Phách, không chờ anh hồi đáp liền vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Gia Ngộ bọc áo tắm dài đi ra, trong ngoài nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cô một trận hoảng hốt, suýt chút nữa ngã xuống, đỡ của mới có thể đứng vững.
Gần đây sức miễn dịch hình như giảm xuống.
Cô nghĩ.
Ở trên giường tĩnh tọa vài phút, Gia Ngộ lấy điện thoại liền thấy tin nhắn của Mục Phách, nội dung chỉ có năm chữ.
"Tan tầm liền đi lên."
Gia Ngộ cong môi cười, trả lời lại:
"Đi lên thuận tiện mang cho em chút đồ ăn nhé. Giờ em đi ngủ một giấc."
Mục Phách: Hảo.
Nghe được có người gõ cửa, Gia Ngộ mở to mắt, trong phòng một mảnh tối đen. Cô sờ soạng mở đèn đầu giường, xoa mắt xuống giường, Tới đây.
Đầu nặng chân nhẹ, miệng khô lưỡi khô, ngắn ngủn có vài bước mà cô đi đến vô lực. Cửa vừa mở ra, cô liền nhào vào trong ngực Mục Phách.
Đồ vật trên tay anh rơi xuống.
Mục Phách chưa kịp làm gì, một tay anh đỡ eo Gia Ngộ, tay kia đưa lên sờ trán cô, nóng quá.
"Gia Ngộ? Gia Ngộ? Em phát sốt rồi."
Gia Ngộ hàm hồ lên tiếng, câu lấy cổ của Mục Phách để anh tiến vào, Đóng cửa.
Lúc này, áo tắm dài của cô mở ra, phong cảnh trước ngực lộ ra, Mục Phách lại không có tâm tình để xem. Anh ôm Gia Ngộ đặt lên giường, thấy cô không an phận, lập tức nghiêm mặt nói: Nằm im.
Gia Ngộ đau đầu lợi hại, còn nhớ trừng Mục Phách:
"Anh lại hung dữ với em!"
Mục Phách cũng không biết cái từ lại từ đâu mà đến, nhưng mà thời điểm này anh không có tâm tình để so đo. Giúp Gia Ngộ đắp chăn đàng hoàng, anh đặt một khối khăn lông ướt trên trán cô, nói:
"Ở yên đây chờ anh, anh đi mua thuốc."
Đừng. Gia Ngộ bắt lấy cổ tay của anh, nói chuyện nhẹ đến không có trọng lượng,
"Em bị dị ứng một số thành phần thuốc, không thể tự ý mua thuốc uống."
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!