Chương 14: (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 14: Mất hồn (H)

côn th*t rong ruổi, liên tục va chạm làm hai vú không ngừng lay động, tầm mắt Mục Phách giằng co ở trên mặt Gia Ngộ, anh nhíu mày, giơ tay kéo chăn cô đang cắn ra.

"Nếu không thì cắn anh đi?"

Anh nói xong liền áp thân mình lại, ôm lấy Gia Ngộ.

Gia Ngộ đỏ mắt, vừa muốn mở miệng, hàm răng liền đụng vào bả vai của Mục Phách. Lúc này cô mới hiểu ra ý của anh khi nói câu kia, thì ra là cắn ở chỗ này.

Thân thể được dâng lên tận miệng, Gia Ngộ không chút khách khí, cô mở miệng kêu, cả người đều bị giấu dưới thân người đàn ông, cảm giác tồn tại lớn nhất chính là loáng thoáng nghe thấy âm thanh nức nở.

Mục Phách một chút cũng không đau, bởi vì Gia Ngộ căn bản không nỡ cắn anh. Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vai anh, làm tiếng rên rỉ chỉ ở trong không gian hữu hạn, không phát ra bừa bãi.

Nhưng mà hơi thở nóng rực tiến vào lỗ chân lông thật sự rất ngứa, ngược lại làm anh chịu dày vò, còn không bằng chịu đau một chút cho tỉnh táo.

Các hiệu ứng diễn ra liên tục, Mục Phách hung hăng đâm về phía trước một phát!

A!

Gia Ngộ không kịp ngậm miệng... Hoặc là nói, cô lười lại tiếp tục diễn, người bên ngoài không có khả năng nghe được.

Lúc trước cô cố ý nói như vậy, chỉ là muốn xem bộ dáng khó xử của Mục Phách mà thôi.

Ý tưởng muốn làm mãnh liệt lại bởi vì cảm giác thẹn thùng mà chỉ có thể khắc chế xuống này sẽ làm cô cảm thấy vô cùng kích thích.

Không nhìn ra ý nghĩ của cô, phản ứng đầu tiên của Mục Phách là chặn lại miệng của cô.

Hai người trao đổi nước bọt lẫn nhau, nước sữa hòa nhau, côn th*t thô dài cắm vào trong rồi rút ra, ướt đẫm nước.

Chỗ hạ thể giao hợp phát ra thanh âm dâm uế bất kham. Đến lúc động tình, Mục Phách hôn một đường xuống dưới, một chút một chút mà hút vào da thịt ở cổ Gia Ngộ...

Anh nghe được một tiếng thở dốc của Gia Ngộ, thế nhưng không muốn ngăn cản.

Thậm chí còn nghĩ thật là dễ nghe.

"Không sợ người bên ngoài nghe được sao?"

Lại còn ra vẻ đạo mạo.

Rõ ràng ngoài miệng là thật cẩn thận nhưng cặp mắt kia đã nói rõ cho Gia Ngộ biết anh thích như vậy.

Nếu không thì hỏi cô làm gì?

Như vừa rồi trực tiếp chặn lại miệng của cô chẳng phải là được rồi sao?

Gia Ngộ hài hước mà liếc xéo anh một cái, phảng thất như đã nhìn thấu ý nghĩ của anh.

"Em sợ chứ. Chính là," cô cố ý sát lại lỗ tai Mục Phách, kêu một tiếng mất hồn, A...

Sung sướng so với sợ hãi càng quan trọng hơn.

Mục Phách đẩy nhanh tốc độ va chạm.

Gia Ngộ dùng tay giữ hai đùi của mình, cẳng chân ở giữa không trung đá loạn, vật cứng rắn thô bạo va chạm không ngừng với hoa huy*t kiều nộn sưng đỏ.

Cô sướng đến mức hốc mắt ướt át, kéo cổ Mục Phách, đem mặt anh đưa đến trước ngực cô.

đầu v* trướng quá.

Hô hấp của Mục Phách cứng lại, ma xui quỷ khiến, anh yêu cực kỳ Gia Ngộ vào giờ khắc này, mắt lạnh không coi ai ra gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!