Sau khi cho trứng gà và thỏ vào gùi xong, Thẩm Nghiên vẫn chưa yên tâm, lại phủ thêm một lớp rau dại lên trên, như vậy người khác sẽ không phát hiện ra.
Thu hoạch đầy ắp, cô quyết định quay về, chỉ là sườn dốc hơi trơn, Thẩm Nghiên chỉ có thể từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi di chuyển xuống.
Đại Đản và Nhị Đản đều ở dưới chân dốc, ánh mắt lo lắng, Nhị Đản nhìn thấy cô liền kinh ngạc kêu lên:
"Anh ơi, là cô, cô chưa chết!"
Thẩm Nghiên: !!!
Thẩm Nghiên cảm thấy nếu Nhị Đản còn mở miệng nói chuyện nữa, cô thật sự có thể sẽ lăn xuống.
Nhưng may mắn thay, xuống dốc bằng cách ngồi xổm, với thể tích này muốn lăn xuống cũng có chút khó khăn.
Nhị Đản ở phía dưới nhìn Thẩm Nghiên giống như con rùa, từng bước từng bước di chuyển xuống.
"Cô ơi, vừa rồi cháu nghe thấy một tiếng động lớn, còn tưởng cô c.h.ế. t rồi chứ."
Lúc này Thẩm Nghiên vẫn đang ngồi xổm, trực tiếp vỗ vào m.ô.n. g Nhị Đản một cái:
"Nhị Đản, ăn thì ăn, đừng nói chuyện."
Nói xong liền nhét một quả nho dại rất chua vào miệng thằng bé, Nhị Đản, kẻ tham ăn này thật sự tưởng là có thứ gì ngon, theo bản năng liền ăn.
Sau đó cả khuôn mặt nhăn nhó lại.
Thẩm Nghiên không hề cảm thấy áy náy vì đã bắt nạt trẻ con, lúc này đắc ý cười, ai bảo thằng nhóc này cười cô chứ.
Nói xong liền lấy quả nhót tây vừa rồi giấu trong túi cho Đại Đản, cứ tưởng cũng chua, Đại Đản theo bản năng liền che miệng lại.
"Yên tâm đi, đây là quả nhót tây."
Nói xong nhét một nắm vào tay Đại Đản.
Đi thôi, về nhà. Thẩm Nghiên giống như đại ca của đám trẻ con, gọi hai đứa nhỏ về nhà.
Hai đứa nhỏ vừa đi vừa ăn, thấy gùi của Thẩm Nghiên dường như đựng đầy rau dại, trong lòng còn đang nghĩ bên trong có đồ ăn ngon gì, cũng rất ngoan ngoãn đi theo sau cô.
Không ngờ lúc sắp đến chỗ rẽ vào nhà, Thẩm Nghiên lại gặp một bà thím.
Mắt bà thím này cứ nhìn chằm chằm vào cái gùi sau lưng cô, lại nhìn hướng cô đi tới, đây là đi lên núi sau rồi, không nhịn được liền lên tiếng trêu chọc:
"Ồ ~ Đây chẳng phải là cô dâu béo của làng chúng ta sao?"
Thẩm Nghiên im lặng, học theo giọng điệu của bà ta, cũng ồ lên một tiếng.
"Ồ, đây chẳng phải là bà thím Vải Hoa miệng rộng của làng chúng ta sao?"
Cô nhớ bà thím này, tên thật là Trương Thúy Hoa, vì có cái miệng rộng, nên bị người ta gọi là Vải Hoa...
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên không biết dáng vẻ bắt chước người khác nói chuyện của mình khiêu khích đến mức nào.
Dù sao bà thím Vải, à không, bà thím Thúy Hoa đối diện đã bị tức đến mức mặt đỏ bừng.
"Hèn chi nhà họ Trần sống c.h.ế. t đòi từ hôn, cứ với cái đức hạnh này của cô, nhà ai thèm cô làm con dâu chứ."
Thẩm Nghiên cười tủm tỉm, trông có vẻ rất hiền lành, học theo bà ta nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!