Chương 5: Khách Tới Nhà

Vài tiếng sau, bên ngoài gió bắt đầu thổi, một tia sét xoẹt qua loé sáng cả một vùng trời.

Trên đường, hai chàng hai vội vã đạp xe tránh mưa.

- Mau lên, mau lên! Tôi không muốn bị dính mưa đâu!

- Nếu ban đầu cậu chịu nghe tôi thì đã khác.

Vừa mới dứt lời, trời liền đổ mấy hạt mưa.

Thấy phía trước có một quán ăn, bọn họ bàn nhau vào đó trú tạm, tiện tìm gì đó để lót dạ.

Hà Tịch cẩn thận sắp xếp lại bàn ghế.

Mẹ Hà thì đang lau sàn, thấy ngoài cửa có bóng người liền gọi cô:

- Tiểu Tịch, hình như có người.

Con ra nói với người ta quán sắp đóng cửa rồi, không tiếp khách nữa.

Cô gật đầu, đặt ghế xuống, còn chưa đi được hai bước đã thấy người ta đi vào.

- Xin lỗi, chúng tôi đóng... cửa...

Là hai gương mặt, hai bóng dáng quen thuộc.

Tống Đại Nghĩa cằn nhằn mấy câu.

Ban ngày nắng rõ to, đến tối liền mưa như trút nước.

Tâm tình của ông trời có vẻ lên xuống thất thường quá.

Dương Minh mặc kệ cậu ta, ngẩng đầu nhìn thấy cô cũng bất ngờ lắm, tiếp đến là Tống Đại Nghĩa trợn tròn hai mắt.

Trong lúc cả ba ngơ ngác nhìn mặt nhau, mẹ cô cất cây lau sàn vào trong bếp rồi đi ra:

- Tiểu Tịch sao thế?

- Mẹ...! Đây là bạn cùng lớp của con...

Mẹ cô đi đến trước mặt bọn họ xem một chút.

Là hai thanh niên cao lớn, mặt mũi sáng sủa.

Dương Minh và Tống Đại Nghĩa đồng thanh nói:

- Cháu chào dì.

Mẹ Hà gật đầu:

- Thì ra là bạn cùng lớp với Tiểu Tịch nhà dì à.

Mau vào trong, mau vào trong!

Hà Tịch có ý ngăn lại:

- Mẹ à, quán nhà mình đóng cửa rồi mà!

Dương Minh nghe vậy thì lễ phép nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!