Chương 45: Không Muốn Gặp

Hà Tịch ngồi sụp xuống ven đường, không ngừng lau nước mắt.

Những lời mà mẹ cô nói với bác Đinh, cô đều nghe không sót một chữ.

Mọi chuyện quá bất ngờ, giống như đang trên chín tầng mây đột ngột bị kéo xuống đáy địa ngục.

Giờ phút này hai chân cô run rẩy, vết thương vốn đã đóng vảy giờ lại rỉ máu.

Cô không biết nên đi đâu về đâu, ngay lúc này cô không cách nào đối diện mới mẹ mình.

Sau khi đã khóc cạn nước mắt, cô lảo đảo đứng dậy bước đi.

Trình Tưởng? Trình Nhã Nhã? Hoá ra người đàn ông mà cô nhìn thấy đó lại chính là người mà cô nên gọi một tiếng bố?

Bao lâu nay cô dù không nói ra, nhưng trong lòng luôn mang một chút hi vọng có thể biết mặt mũi bố mình ra sao, tính cách như thế nào? Cô từng nghĩ nếu là người mà mẹ yêu, thì người đó nhất định là một người đàn ông tốt.

Không ngờ tới... người bố trong tưởng tượng lại là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, đem đến đau khổ cho mẹ con cô...! Mẹ luôn nói bố cô đã mất từ khi cô còn chưa sinh ra khiến cô vô cùng buồn bã, nhưng ngay lúc này cô lại ước giá như đó là sự thật.

Cô không mang theo tiền để bắt xe, thế là liền đi bộ.

Cô đi rất lâu, đi đến nỗi hai chân mỏi nhừ.

Đứng trước cổng bệnh viện, cô ngước nhìn lên tầng bảy.

Có một cánh cửa sổ đang mở, Hà Tịch ước có thể nhìn thấy cậu đứng đó.

Cô vừa rối bời, vừa đau đớn.

Ngay lúc này, cô muốn được cậu ôm lấy, nghe cậu nói những lời an ủi, được dựa vào ngực cậu khóc thật lớn...! Chỉ có ở bên cậu mới khiến cô yên lòng...

Cô bước đi thật nhanh, nhưng tiếng khóc của mẹ lại bất ngờ vang lên bên tai.

Cô dừng lại, dưới chân như có ngàn sợi dây xích trói buộc.

Giờ cô đã biết lý do vì sao mẹ nhất định không để cô tìm Dương Minh.

Cậu lại là...

Cô chôn chân tại chỗ.

Rất lâu rất lâu, đến mặt trời cũng đã mệt mỏi nấp sau màn mây dày đặc.

Rốt cuộc Hà Tịch cũng không bước tiếp.

Cô không đủ dũng khí.

Một nhà ba người từ trong bệnh viện bước ra.

Chiếc xe đậu sẵn một bên lăn bánh tới trước mặt bọn họ.

Trình Nhã Nhã bước xuống chạy đến dìu Dương Minh.

Hà Tịch vội tránh vào một góc khuất.

Ở khoảng cách khá xa, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Chiếc xe bắt đầu di chuyển, cho đến khi nó khuất bóng, Hà Tịch mới chầm chậm bước ra.

So với người mẹ đang đau khổ không lối thoát của cô, bọn họ quả thật quá được ông trời ưu ái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!