Hà Tịch tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Trước mặt cô là tường sơn trắng xoá, bên tai là tiếng khóc nức nở của mẹ Hà.
Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc vào mũi khiến cô khó chịu nhíu mày.
- Tỉnh rồi! Con bé tỉnh rồi!
Bác Đinh vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Mẹ Hà thì mừng đến cuống cuồng, không ngừng hỏi han:
- Tiểu Tịch! Tiểu Tịch! Con có nghe mẹ nói không? Có thấy mẹ không?
Cô muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện toàn thân đều đau nhức, tay trái nặng trĩu.
Muốn mở miệng nhưng cổ họng lại khô khốc, cố đến mấy cũng không cất nên lời.
- Con chờ một chút, bác sĩ sắp tới rồi!
Bà vừa dứt lời, mấy bác sĩ theo bác Đinh đồng loạt bước vào.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, họ nói với bà:
- Bệnh nhân ngoài cánh tay bị thương ra, còn lại chỉ là xây xát ngoài da.
Đầu bị va chạm, nhưng chắc là nhờ có mũ bảo hiểm nên não chỉ bị chấn động nhẹ, thời gian này thỉnh thoảng sẽ đau nhức đầu, nghỉ ngơi cẩn thận thì không còn gì đáng lo ngại.
Mẹ Hà vừa khóc vừa cảm ơn bác sĩ.
Sau khi họ rời đi, bà nắm lấy tay cô khóc lớn:
- Con doạ mẹ sợ lắm đấy có biết không! Mẹ đã lo tới mức nào chứ, nếu con mà có mệnh hệ gì thì mẹ biết sống sao đây!
Tối qua sau khi nghe điện thoại, bà như bị rút đi nửa sinh mạng.
Đến được bệnh viện, cả người đã mềm nhũn không còn chút sức lực.
Cũng nhờ có bác Đinh chu toàn lo hết mọi việc, không thì bà không biết phải làm thế nào.
Hà Tịch nhìn hai mắt của bà, có lẽ đã khóc rất nên mới sưng tới như vậy.
Bác Đinh ngồi bênh cạnh khuyên:
- Tiểu Tịch mới tỉnh, để cho con bé nghỉ ngơi chứ!
Mặc cho ông nói thế nào, bà vẫn cứ khóc, không những khóc mà còn khóc lớn hơn.
Hà Tịch nhắm nghiền hai mắt.
Chuyện tối qua, cô không nhớ gì hết, chỉ là vẫn còn nhớ trong một khoảnh khắc nghe tiếng Dương Minh gọi tên mình...
Đúng rồi! Còn Dương Minh!
- Mẹ... cậu... ấy... đâu?
Giọng của cô khàn đến đáng sợ, họng đau rát nhưng cô vẫn nắm lấy tay mẹ, ánh mắt cầu khẩu.
Mẹ Hà ngẩn ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!