Bác Đinh thấy cô liền cười rất tươi:
- Tiểu Tịch về rồi đấy à? Mau tới đây!
Mẹ Hà cũng vui vẻ vẫy tay gọi cô sang.
Cô nghe lời đi tới ngồi xuống cạnh mẹ.
- Quà bác ấy mua cho con đấy, con xem đi!
Nhận lấy hộp quà từ tay mẹ, Hà Tịch dù chưa biết là gì nhưng vẫn lễ phép cúi đầu cảm ơn.
Đến khi mở ra, là một đôi giày thể thao.
Cô biết thứ này nhất định không rẻ... nhìn nhãn hiệu, giống với hãng giày mà Dương Minh thường đeo.
Cô ái ngại nhìn bác Đinh:
- Thứ này... có phải rất đắt không ạ?
Bác Đinh cười càng tươi:
- Quan trọng là cháu có thích hay không?
Đôi giày rất đẹp, nhưng không hề giá lại không rẻ...! Cô ái ngại nhìn mẹ.
Mẹ Hà sao lại không hiểu tính con gái mình? Bà vỗ vai cô:
- Quà bác tặng, con cứ nhận.
Đừng từ chối tấm lòng của bác ấy!
- Vâng...
Hà Tịch vào trong phòng cất đồ, nhân tiện trả lời tin nhắn của Dương Minh.
Khi cô bước ra ngoài, tiếng cười nói từ trong bếp vọng tới.
Lúc đến đây bác Đinh mua rất nhiều đồ ngon để nấu ăn.
Giờ đây, bác ấy với mẹ cô đang cùng nhau nấu nướng trong bếp.
Trong nhà đã rất lâu rồi mới có lại không khí tươi vui như vậy.
Trước đây cô đi học về chỉ vùi mặt trong phòng, cần làm gì thì làm nấy.
Mẹ Hà thì bận bịu với hàng quán ở lầu dưới, cũng không có nhiều thời gian để nói cười vui vẻ với nhau, ngày ngày bình thản trôi qua.
Trước một bàn ăn thịnh soạn, Hà Tịch thật sự cảm thán thế này có phải quá khoa trương rồi không? Đừng nói là ba người, cho dù thêm mấy người nữa cũng chưa chắc có thể xử lý hết chỗ thức ăn này.
Bác Đinh cười híp mắt nhìn mẹ Hà.
Trong lúc ngồi ăn cơm, mẹ Hà vô tình nhìn lấy chiếc vòng đeo trên tay cô.
Bà cảm thấy rất lạ, trước đây chưa từng nghe cô xin tiền để mua hay gì cả.
- Vòng tay là ai tặng con thế?
Hà Tịch đang ăn cơm, nghe bà hỏi vậy liền bị ho sặc sụa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!