Dương Minh cảm thấy Tử Lý còn lâu mới kéo Hà Tịch quay lại nên định trở về chỗ của Quách Hàng.
Châu Bích không biết từ đâu xuất hiện.
- Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?
Dương Minh nhìn đồng hồ, lại nhìn vẻ mặt tha thiết của Châu Bích thì đành gật đầu đồng ý.
Trong một góc ở sân sau, Châu Bích im lặng hồi lâu.
Rốt cuộc là muốn nói gì mà cảm giác khó khăn vậy? Cậu lên tiếng phá tan bầu không khí tịch mịch.
- Cậu không nói à?
- Có.
- Là chuyện khó nói?
- Ừm, cậu đợi tôi một chút, tôi cần suy nghĩ kỹ.
Dương Minh dựa vào tường, chờ thời gian trôi qua.
Cũng không hiểu là chuyện quan trọng gì mà lại phải úp mở như thế.
Xung quanh ngoài tiếng nhạc lí nhí từ xa chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Châu Bích cũng nghĩ xong.
Dương Minh khoanh tay trước ngực chờ đợi.
- Dương Minh!
- Ừ, nói đi.
- Cậu còn nhớ ngày đầu hai chúng ta gặp nhau không?
- Tôi nhớ.
- Lúc đó tôi chú ý đến cậu là vì vẻ ngoài.
Sau khi đến đây học, tôi lại bị từng hành động của cậu làm cho rung động.
Tôi biết chuyện này rất đột ngột, nhưng tôi vẫn luôn cảm mến cậu.
Dương Minh ban đầu cũng có chút bất ngờ, cậu đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi:
- Cậu thích tôi à?
Châu Bích khẳng định chắc nịch:
- Tôi thích cậu.
- Cậu có biết một khi nói ra, chúng ta có thể sẽ không thể làm bạn được nữa không?
Châu Bích lắc đầu:
- Lẽ nào cậu không có chút cảm tình nào với tôi à? Chúng ta học chung lớp lâu như vậy, cậu luôn giúp đỡ tôi, đối xử với tôi rất tốt, luôn nhiệt tình chỉ bài cho tôi...! Tôi không tin cậu đối xử với bạn bình thường đều như vậy!
Khi bạn thích ai đó, mỗi hành động, mỗi lời nói dành cho bạn đều trở nên đặc biệt, rồi dần dần khiến bạn trở nên mù quáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!