Chương 35: Ít Nhất Ngay Lúc Này Muốn Được Ở Bên Cậu

Sáng hôm sau, Hà Tịch vẫn đến từ sớm, chỉ có điều nét mặt trông rất mệt mỏi.

Cô học đến khuya không nói, học xong liền nghĩ tới chuyện sảy ra vào buổi chiều, không cách nào ngủ được.

Cứ như vậy, cô thức một mạch đến sáng.

Nếu đã không thể ngủ thì liều mạng mà học tiếp, ít nhất sẽ không vì nghĩ tới Dương Minh mà bị phát điên.

Cô vốn tưởng ông trời đưa Dương Minh đến gần cô giống như một món quà quý giá, không nghĩ tới giờ cậu chính là nguyên nhân gây ra muộn phiền cho cô trong thời gian dài.

Ai đến sớm cũng đều kéo xuống canteen ăn sáng, chỉ còn lại duy nhất một người.

Hà Tịch gặp cậu không khác nào gặp ma, ánh mắt không giấu nổi hoảng hốt.

Cô cúi đầu đi đường vòng về chỗ của mình.

Dương Minh vẫn ngồi im tại chỗ, không quay xuống nhìn cô.

Hà Tịch thầm mong cậu cứ như vậy, đừng nói gì với cô cả.

Nhưng cuộc đời nào dễ dàng đến vậy, nào có chuyện cầu là được, ước là thấy?

- Xin lỗi vì chuyện hôm qua.

Mặc dù tôi không cảm thấy hối hận vì đã làm vậy.

Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện tử tế một lần.

Hà Tịch hít một hơi sâu:

- Tôi... không có gì để nói...

- Sau tất cả, cậu lại không có gì để nói?

- Chỉ là nếu cậu muốn trêu đùa, vậy thì tìm ai khác đi.

- Tôi chưa từng có ý trêu đùa cậu.

Còn nói không có? Những lời cậu nói, những chuyện cậu làm đều bày ra trước mặt.

Thật sự coi cô là kẻ ngốc ư? Cậu rõ ràng không thích, lại cứ khiến cô phải nghĩ ngợi, không phải trêu đùa thì là gì?

Mọi người ăn sáng xong liền trở về lớp.

Dương Minh day trán, vẫn là nên tìm một chỗ thích hợp để có thể nói cho rõ ràng.

Nhiều ngày nay không phải chỉ có Hà Tịch chìm trong mông lung, cậu cũng rất khó chịu.

Vốn dĩ nghĩ cô đối với cậu cũng phải có chút cảm giác đặc biệt, không ngờ phút trước mới bày tỏ, phút sau đã bị người ta tránh như tránh tà.

Cậu nhẫn nhịn, nói họ làm bạn vẫn là tốt nhất, không ngờ cô lại càng lạnh nhạt.

Nhiều ngày nay cậu cố gắng không để tâm đến cô, nhưng cứ nghĩ đến cái tên Chu Văn kia lòng lại như lửa đốt.

Sau khi tan học, Dương Minh có tìm thế nào cũng không thấy Hà Tịch đâu.

Buổi chiều, quả nhiên đã tìm thấy cô ở thư viện.

Ánh nắng rọi vào cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!