Con phố về đêm ồn ã tấp nập.
Hà Tịch cô đơn đứng trong một góc, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ.
Đã hơn hai mươi phút trôi qua, đến cái bóng của Tử Lý cũng không thấy đâu.
Không phải là định cho cô leo cây đấy chứ?
Vừa định mang điện thoại ra gọi, một bóng dáng từ xa chạy lại.
Tử Lý ngồi sụp xuống đất, miệng mũi thi nhau thở, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Xin lỗi...! Tớ không cố tình...! mẹ tớ gọi về kiểm tra tớ sinh hoạt ra sao... luyên thuyên rất lâu... tớ... không cách nào rời đi được!
Hà Tịch cũng không có ý trách cứ gì.
Dường như cô đã quen với một Tử Lý như vậy.
Phố đi bộ vào cuối tuần đông đúc, từng lớp người đi qua đi lại, đôi lúc sẽ bị bộ dạng của Tử Lý thu hút sự chú ý.
- Mệt lắm à?
- Mệt chứ! Tớ chạy bạt mạng là vì sợ cậu sẽ bỏ về!
- Thôi không sao.
Mau đứng dậy đi, mọi người nhìn cậu kìa!
- Mặc kệ họ! Cậu cứ coi như tớ là một người có sức hút đi! Giờ thì nói đi, vấn đề của cậu!
Hà Tịch nhìn trước ngó sau một lượt.
- Nói... nói... ở đây ư?
Giữa phố đông người?
Tử Lý thở dài, dắt cô đến quảng trường ngồi xuống bậc thềm.
- Bắt đầu thôi!
Cô hít một hơi sâu, bắt đầu nói về lần đầu tiên cô có cảm giác lạ lùng với ai đó.
Hai người cứ như vậy, một người nói một người nghe.
Thời gian trôi qua, câu chuyện của cô thực sự quá dài, kể mãi vẫn không thấy hết...! Tử Lý cũng không hổ là bạn thân, chăm chú lắng nghe, không để lời nói của cô bị đứt đoạn.
- Tóm lại ai đó mà cậu kể rốt cuộc là ai?
- Cậu ấy...
Tử Lý bĩu môi:
- Không cần cậu nói tớ cũng biết là ai!
Hà Tịch nửa tin nửa ngờ.
- Cậu biết là ai?
- Còn chẳng phải là Dương... Minh sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!