Chương 27: Không Có Chuyện Gì Thì Không Thể Gọi Sao

Mấy ngày cuối năm, Hà Tịch thì cùng mẹ về quê thăm họ hàng rồi trở lại.

Sáng mùng hai, không khí lạnh vẫn bao trùm.

Chỉ có điều ngõ nhà cô rộn ràng hẳn lên.

Mấy nhà bên cạnh thi nhau đốt pháo, tiếng pháo nổ giòn giã đánh thức cô từ giấc ngủ say.

Cô mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào khiến đầu óc tỉnh táo thêm mấy phần.

Dưới đường có mấy đứa trẻ con cầm hồng bao tíu tít chạy qua chạy lại.

Niềm hân hoan đón năm mới lan toả khắp khu phố.

Nhà nào nhà nấy dán câu đối đỏ chót bên ngoài khung cửa.

Hôm nay mẹ cô nhận được lời mời của bạn, dắt cô đến một nhà hàng sang trọng.

Cô còn không biết mẹ có có bạn giàu như vậy, mời tới tận nơi thế này.

Mẹ Hà nói là bạn cùng đại học.

Khi đó cả hai khó khăn, cũng thường hay giúp nhau.

Nhưng từ khi mẹ cô gặp chuyện bỏ lại tất cả để về đây, họ bị mất liên lạc một khoảng thời gian dài.

Năm ngoái người đó tới đây công tác, hai người có duyên gặp lại nhau.

Hà Tịch nói:

- Vậy mà con chưa từng nghe mẹ kể về dì ấy.

Mẹ cô không nói gì, chỉ cười cười.

Đến nơi, không ngờ là một người đàn ông.

Ông vẫy tay gọi hai mẹ con cô.

Nụ cười trên môi mẹ Hà càng thêm tươi.

- Chí Viễn, lâu rồi không gặp.

Ông vui vẻ ôm mẹ Hà một cái, sau đó nhìn xuống cô:

- Con gái em đã lớn thế này rồi sao?

Mẹ Hà giới thiệu:

- Đây là bác Đinh, con chào bác ấy đi.

Hà Tịch nghe lời, lễ phép cúi đầu:

- Cháu chào bác.

Cháu tên là Hà Tịch.

- Bác đã nghe mẹ cháu kể rồi.

Cháu thật giống Hà Nhan, vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!