Câu lạc bộ thiên văn học vốn rất đông thành viên, hoạt động lại rất tích cực.
Hà Tịch vì đã bước vào năm cuối cấp, cần dành thời gian để tập trung học tập nên đã rút ra từ đầu năm.
Mọi người để chào đón trưởng câu lạc bộ mới nên đã tổ chức một bữa ăn, còn gọi cô đến.
Mọi chuyện coi như kết thúc trong êm đẹp, tuy trong lòng tiếc nuối nhưng mục tiêu lớn vẫn ở trước mắt.
Thiên văn học chỉ là một sở thích, sau này nếu muốn vẫn có thể theo đuổi trở lại.
Ngắm từng tấm ảnh trong tay, Hà Tịch thở dài.
Mẹ Hà gõ cửa, nói cô xuống quán phụ giúp mẹ một chút, hôm nay khách khá đông.
Cô cất ảnh vào trong ngăn kéo rồi đi xuống.
Phần lớn khách ở quán cơm nhà cô là dân văn phòng, đôi lúc thì công nhân từ mấy công trường bên cạnh cũng kéo đến ăn cơm.
Tiếng lành đồn xa, khách mới khách cũ đều có.
Giờ tình hình kinh tế đã tốt hơn trước, mẹ Hà cũng thuê thêm người làm.
Nhưng có những hôm kín khách, cô vẫn xuống phụ giúp.
- Bà chủ, cho thêm một đĩa rau và hai đĩa thịt!
- Đến ngay đây!
Hà Tịch nhận lấy khay đồ từ tay mẹ Hà rồi đem ra ngoài, thành thục dọn bát thừa rồi đặt món ăn lên.
- Tiểu Tịch, hình như bên ngoài có khách chuẩn bị vào.
Con xem xếp chỗ cho người ta nhé.
- Con biết rồi.
Cửa mở ra, hai chàng trai đồng thời bước vào.
Dương Minh nhì cái bàn trống còn lại trong góc, đi tới ngồi xuống.
Tống Đại Nghĩa gọi lớn:
- Lớp trưởng, cho chúng tôi hai bát mì thật to!
Hà Tịch đi trước mặt bọn họ.
- Sao hai cậu lại tới đây?
Dương Minh nhún vai.
Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là đến ăn cơm.
Tống Đại Nghĩa mất kiên nhẫn thúc giục:
- Hà Tịch, tôi đói lắm rồi đây!
Hai bát mì lớn như yêu cầu được đặt trước mặt của bọn họ.
Tống Đại Nghĩa như hổ đói thấy mồi, không chần chờ gì nữa bắt đầu cầm đũa lên đánh chén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!