Cuộc thi được tổ chức trước lễ kỷ niệm một ngày.
Sáng thi văn nghệ, chiều thi thể thao.
Hà Tịch đang tất bật sửa soạn lại trang phục cho các bạn nữ.
Tử Lý phát huy tài năng makeup thần sầu của mình.
Bên ngoài khán đài, người dẫn chương trình vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Tiểu Ni nhìn vào gương mặt mình trong gương, thốt lên:
- Tử Lý, cậu giỏi thật đó!
Người nọ được khen đến phổng mũi, đắc ý nói:
- Tất nhiên rồi.
Tớ là ai chứ!
Hà Tịch bận rộn không thôi, từ chỉnh chu trang phục đến kiểm tra đạo cụ.
Hàn Lập hôm nay chơi piano, đệm nhạc cho các bạn nữ múa.
Sắp đến tiết mục của bọn họ rồi, người vẫn chưa thấy đâu khiến cô có chút sốt ruột.
Dương Minh đang ngồi bên ngoài khán đài chợt nhận được cuộc gọi từ cô.
Nghe xong liền kéo Tống Đại Nghĩa rời khỏi chỗ ngồi.
Tống Đại Nghĩa không hiểu chuyện gì.
Cậu giải thích:
- Không thấy Hàn Lập đâu.
Tống Đại Nghĩa hậm hực:
- Tên ngốc này lại chạy đi đâu rồi? Cậu ta không biết là sắp đến giờ rồi à?
Dương Minh và Tống Đại Nghĩa chia nhau chạy đi tìm.
Khi Tống Đại Nghĩa trở về lớp, thấy Hàn Lập đang mò mẫn trên đất.
Tống Đại Nghĩa quát lớn:
- Sao cậu còn ở đây? Đến giờ biểu diễn rồi!
Hàn Lập nheo mắt:
- Giọng này... là Tống Đại Nghĩa.
Tôi... tôi... bất cẩn làm vỡ kính rồi.
Giờ không thấy gì cả.
Cậu ta vốn bị cận nặng mà, đến người đứng ngay trước mặt cũng chỉ thấy mờ mờ.
Tống Đại Nghĩa thở dài, vỗ trán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!