Chương 14: Khu Trượt Tuyết

Hà Tịch ngồi xụp xuống đất, nhìn đi nhìn lại vẫn chưa thấy người đâu.

Tống Đại Nghĩa mất hết kiên nhẫn, miệng không ngừng làu bàu.

Bọn họ ngồi chờ ở đây đã hơn ba mươi phút, đến một chút bóng dáng của Tử Lý vẫn không thấy đâu.

Gọi điện mấy lần đều nhận được một câu trả lời: Tớ sắp tới rồi.

Mọi người đợi một chút!

Hàn Lập bất lực vỗ trán.

Từ xa nghe được tiếng gọi thất thanh:

- Tới rồi! Tôi tới rồi!

Hà Tịch nhìn vali và túi đồ của cô, còn tưởng mình bị hoa mắt:

- Đi hai, ba ngày thôi mà.

Sao cậu lại mang nhiều đồ thế?

Tử Lý thở phì phò, ngại ngùng đáp:

- Dự phòng thôi mà...

Tống Đại Nghĩa đá vào vali của cô nói:

- Cậu có biết bọn tôi chờ lâu lắm rồi không?

Tử Lý biết mình sai, không dám cãi lại, chỉ cười hoà giải.

Cô cũng đâu có muốn thức dậy muộn, tối qua quên cài báo thức, kết quả sáng nay tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là 8 giờ sáng.

Tống Đại Nghĩa gõ vào đầu cô hỏi:

- Có thấy mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi không? Sáng cái khỉ?

Cô lẩm bẩm:

- Chỉ toàn thấy mây, lấy đâu ra mặt trời chứ...

Dương Minh đứng một bên cất tiếng:

- Thôi được rồi.

Mau lên xe thôi.

Còn lải nhải nữa chiều nay cũng chưa đến được.

Ngồi xe hai tiếng, cuối cùng cũng đến được khu trượt tuyết.

Mùa này mọi người đổ xô về đây, đâu đâu cũng thấy có người.

May bọn họ đặt chỗ từ sớm, nếu muộn thêm chút nữa, e rằng phải ngủ ngoài đường.

Âu Tuấn cầm mấy tấm thẻ phòng, đưa cho mọi người.

Hai người một phòng, chia vừa đủ cho sáu người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!