Chương 100: (Vô Đề)

Dương Minh dẫn Hà Tịch về nhà có phần đường đột.

Anh chỉ là mới nảy ra suy nghĩ này, vốn là không có bất cứ tính toán gì từ trước.

Khi đứng trước cổng nhà anh, Hà Tịch vẫn còn chút mơ hồ trong lòng.

Cô nắm chặt túi quà, lại không an tâm mà qua sang hỏi:

- Bố anh là người thế nào?

Dương Minh không nghĩ ngợi đáp:

- Khá tốt, tính tình ôn hoà.

Có một điểm đặc biệt tốt, đó là nuông chiều vợ con.

Anh nghĩ bản thân nhất định giống ông ấy ở điểm này.

Hà Tịch:

- Anh tự luyến thì có.

Anh nhướng mày:

- Em cảm thấy anh vẫn chưa đủ nuông chiều em?

Chuyện này thì không thể phủ nhận.

Chỉ là... cô đâu phải vợ anh, nuông chiều vợ con gì chứ...

Dương Minh sợ cô lo lắng liền nói tiếp:

- Còn mẹ của anh... tuy là khi xưa đã làm sai nhưng thật ra mẹ không phải là người xấu.

Vẻ bề ngoài trông như khó tính, nhưng bên trong thực chất rất ấm áp.

Hà Tịch cũng đã gặp bà ấy vài ba lần, cũng biết bà ấy tuy là sinh trưởng trong danh môn thế gia nhưng so với rất nhiều người khác, tính cách của bà tương đối dễ chịu.

Dương Minh nắm tay cô cùng bước đi.

Trong sân nhà trồng rất nhiều loài cây và cả những loài hoa quý hiếm.

Diện tích thì rộng khỏi nói, đi một hồi mà thấy hơi mỏi chân.

Ngang qua một cây tử đằng tím, Hà Tịch bị vẻ đẹp của nó làm cho choáng ngợp.

Ngước nhìn lên là khoảng trời rực rỡ.

Gió khẽ lay động làm một vài cánh hoa rơi xuống.

Không biết vô tình hay hữu ý, một cánh hoa tím nhạt đậu lại trên vai của Dương Minh.

Hà Tịch nhẹ nhàng giúp anh lấy xuống sau đó cười ngọt ngào.

Hình như cô đã nghe ở đâu đó về ý nghĩa của loài hoa này...

Khi lướt mắt qua bên cạnh ngôi nhà, Hà Tịch cơ hồ nhìn thấy một đầm sen, giữa đầm còn có mái đình nhỏ.

Cô không nhịn được cảm thán:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!