Tử Lý nghe cậu nói rất hợp tình hợp lý, cô thân thiết với Hà Tịch như vậy, chuyện này cô mặc định rằng quyết phải tìm ra hung thủ, giúp bạn phục thù.
- Bằng cách nào?
- Giờ chưa nói được.
Kế hoạch như thế nào thì cậu chưa nghĩ.
Tử Lý không chần chừ đem điện thoại ra đưa cho cậu xem.
- Cậu add wechat với tôi đi.
- Add wechat?
- Đúng đó, có gì thì còn tiện nói chuyện.
Dương Minh làm theo lời cô.
Xong lại nhìn sang Hà Tịch, ánh mắt chờ mong.
Hà Tịch không hiểu ý cậu, trong lúc hai người kia nói chuyện, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cặm cụi ăn phần của mình.
- Đưa tôi wechat của cậu.
Hà Tịch là một con người truyền thống, nếu có việc không gọi điện thì cũng là nhắn tin, wechat thì chưa từng dùng đến.
Dương Minh đưa tay ra:
- Vậy cho tôi mượn điện thoại.
Cô ngẩn ngơ làm theo lời cậu.
Dương Minh cầm lấy điện thoại, cái con người này đến mật khẩu cũng không thèm cài luôn.
Chỉ số tin tưởng đối với nhân sinh của cô thật cao.
Hà Tịch không nói gì, chỉ nhìn cậu thao tác thuần thục, từ cài đặt wechat đến gõ ra hai chữ: Hà Tịch.
Cô bất ngờ hỏi:
- Sao cậu biết ngày sinh của tôi?
Cậu nhún vai:
- Đoán đại thôi.
Đoán đại? Ai mà tin được cái câu trả lời này chứ? Cậu sau khi cài đặt xong xuôi, add wechat với chính mình liền nói với cô:
- Cậu nên cài mật khẩu vào.
Bảo vệ quyền riêng tư.
Nhưng hành động của cậu có đang giống bảo vệ quyền riêng tư của người khác không? Cậu nhìn ảnh màn hình của cô, cố nhịn cười:
- Cậu hồi bé mũm mĩm thật đấy!
Nét mặt hồi đấy không khác giờ là bao, chỉ là có nhiều thịt hơn, da đen hơn.
Hà Tịch đỏ mặt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!