17
Cái ghế kia bị ba đá bay.
Tết sắp đến, ba đã về.
Mẹ đi đón ông, ông muốn cho tôi niềm vui bất ngờ.
Ông nhìn bà nội nằm rạp dưới đất, nhìn tôi bị ba ruột ghì vào ngực.
Gân xanh nổi lên trên trán.
Ba ruột bị dọa sợ.
Ông ta lắp bắp:
"Triệu Kiến Quốc, Phán Nhi là con gái tôi, tôi muốn..."
Ông ta còn chưa dứt lời.
Ba dùng chân nhặt ghế lên, nện lên đầu ba ruột.
Mẹ túm tóc mẹ ruột, dùng cả hai tay, cho bà ta mười mấy bạt tai.
Hai vợ chồng quỷ khóc sói tru, kêu la cứu mạng.
Không ai đến cứu hai bọn họ.
Ba mẹ đánh cho ba ruột xụi lơ, rồi kéo hai bọn họ đến đồn công an.
Tố cáo hai bọn họ đến nhà cướp con.
Ba mẹ ruột tố cáo ngược lại, ba mẹ mới là kẻ buôn người, bắt cóc tôi.
Bà nội kéo tôi đến đồn công an.
Tôi kéo tay ba mẹ hô lớn: Ba, mẹ!
Ba mẹ ruột mất bình tĩnh, mắng tôi đủ lời tụ
-c tĩu.
Đồng chí ở đồn công an yêu cầu hai bọn họ đàng hoàng chút, hai bọn họ run rẩy đứng ở góc tường.
Bà nội trợn mắt trừng họ, mang sổ hộ khẩu ra.
Ở thời đó, đăng ký hộ khẩu chưa được quy chuẩn.
Ngày sinh của tôi là do ba quyết định.
Ở đây là thị trấn, không ai mắng tôi là con hoang.
Những người biết mẹ và bà nội đều biết tôi là con gái ruột của Triệu Kiến Quốc.
Còn ba mẹ ruột lại không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào chứng minh tôi là con ruột của bọn họ.
Hai bọn họ không làm hộ khẩu cho tôi.
Tôi vừa sinh, hai bọn họ đã dắt tôi đi làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!