14
Lúc mẹ dọn dẹp phòng trống còn lại, bà nội đã nấu ăn xong.
Cà chua xào dưa leo đơn giản, chua giòn ngon miệng.
Bánh nướng vàng óng dai mềm, tản ra mùi thơm hấp dẫn.
Bà ấy còn nấu cho tôi một chén canh trứng gà.
Sau khi nếm thử tài nấu nướng của bà nội, tôi mới biết, mẹ nấu chỉ đủ cho vào miệng thôi.
Tôi chia canh trứng làm ba phần.
Bà nội hừ một tiếng:
"Tao già thế này có món ngon gì chưa từng ăn mà phải tranh với đồ cà lăm mày?"
Nếu không phải ý cười hiện đầy trên mặt, tôi còn tưởng bà ấy ghét tôi.
Khi tôi biết đến câu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, tôi lập tức nghĩ đến bà nội.
Sau khi bà nội đến, mẹ tiếp tục lên chợ sớm trên phố bán giá đỗ.
Bà nội dắt theo tôi làm việc nhà xong, kéo tôi lên chợ sớm đi dạo.
Bà cụ biết ăn nói, dù là quầy hàng nào cũng có thể tán gẫu được vài câu với chủ quầy.
Bà ấy còn bắt tôi phải nói chuyện với bọn họ.
Tôi nói được ngày càng nhiều, phát âm cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Tôi lớn thành một đứa trẻ bình thường.
Sau tháng chín, mẹ cho tôi đi học.
Đó là lần đầu tôi xa mẹ và bà nội.
Trong lòng hơi hoảng.
Mẹ nói:
"Gia Bảo, đừng sợ. Đến trường, con không chỉ học được kiến thức, mà còn làm quen được bạn mới."
Bà nội nhét thanh kiếm gỗ ba nuôi làm cho tôi vào trong cặp:
"Con nhóc, nhớ. Nếu có ai dám đánh mày thì mày đánh nó. Nếu đánh không lại, về nói cho bà nội. Bà nội đánh giúp mày."
Mẹ dùng ánh mắt không tán đồng nhìn bà nội.
"Gia Bảo, không được nghe bà nội. Nếu có ai bắt nạt con, con phải méc cho giáo viên trước..."
"Mẹ mày biết cái éo. Mày phải nghe bà nội, dù thế nào mày cũng phải đánh lại trước đã. Trường học biết bao nhiêu đứa, giáo viên sao để ý hết được?"
"Mẹ, không thể dạy đứa nhỏ vậy được."
"Tao nuôi lớn ba đứa con gái, hai đứa con trai. Tao thừa biết dạy hơn mày."
Sự hồi hộp của tôi hoàn toàn biến trong tiếng cãi vã của mẹ và bà nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!