24
Ba đã quên, từ lâu tôi đã không còn là đứa nhỏ nhát gan bị nói lớn chút, động tác lớn chút là sợ té đái.
Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu năm cho kỳ thi đại học này.
Chỉ chút tai nạn nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Ngày có kết quả, mẹ ruột đến quán ăn.
Ba ruột đang bị giam trong trại tạm giam chờ ngày xét xử.
Bà ta cực kỳ hận tôi.
Chỉ mong tôi không được sống tốt.
Bà ta lớn tiếng nói:
"Tao không tin một con nhỏ ngốc đi tiểu mất kiểm soát lại có thể thi đỗ đại học! Tra điểm! Tra điểm ngay đi!"
Ánh mắt của khách trong quán nhìn bà ta như nhìn một con khỉ.
Khách thường tới ăn, có ai mà không biết tôi là thần đồng?
Sắc mặt của ba rất khó coi, định đuổi bà ta đi.
Mẹ tôi chặn bà ta lại.
Tôi gọi đến số điện thoại cố định, kiểm tra điểm của mình.
Cả quán ăn, tôi là người điềm tĩnh nhất.
Ngay cả ba mẹ cũng lộ ra sự căng thẳng.
Không ngoài dự đoán, điểm của tôi không tra được.
Mẹ ruột cười mỉa:
"Chắc chắn là mày thi được điểm 0, nên ngay cả điểm cũng không tra được. Ha ha, tao đã nói mà! Thứ lỗ vốn sao mà thi đỗ đại học được!"
Thân hình mẹ lung lay, ánh mắt nhìn mẹ ruột như hận không thể xé sống bà ta.
Ba vỗ vai tôi trấn an:
"Không sao đâu Gia Bảo! Lần sau chúng ta thi tiếp, dù sao con cũng còn nhỏ mà."
Năm nay tôi mười sáu tuổi, nhỏ hơn các thí sinh thi cùng ba tuổi.
Giáo viên chủ nhiệm thường xuyên đến quán nhà tôi ăn cơm.
Thấy ấy kích động đứng lên:
"Ba của Gia Bảo, Gia Bảo ổn rồi! Chỉ có những người điểm đứng đầu mới không tra được điểm!"
Các khách trong quán, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tất cả đều chúc mừng tôi.
Mẹ ruột như ăn phải pháo, nghẹn giọng:
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!