Chương 10: (Vô Đề)

21

Sau khi nhận được học bổng một ngàn tệ, tôi viết thư cho ba.

Đến khi ba trở về, quán ăn của mẹ đã mở.

Ông không cần ra ngoài làm nữa, mà cùng bán quán với mẹ.

Hai người bọn họ đều cực kỳ chăm chỉ.

Ba có sức khỏe.

Là người ngay thẳng phóng khoáng.

Mẹ có đầu óc nhanh nhạy, lại có thêm một đôi tay khéo léo.

Bà vốn không giỏi nấu nướng, bây giờ lại chiên, xào đều giỏi miễn bàn.

Việc làm ăn của quán càng ngày càng phát đạt.

Bà nội lớn tuổi rồi, thích ở lại thị trấn.

Cho dù ăn tết cũng không về quê.

Mỗi khi tôi được nghỉ, bà ấy vẫn thích dắt tôi đi chợ sớm.

Mẹ ruột bày quầy ở chợ sớm.

Bà ta bằng tuổi mẹ, nhưng trông đứng tuổi hơn mẹ mấy tuổi.

Má hóp, tóc rối bù.

Bà ta nói kháy, ba mẹ tôi có tiền sẽ lập tức sinh con trai, vứt bỏ đồ lỗ vốn là tôi.

Bà nội chống hông, nhổ nước bọt đầy mặt bà ta.

"Con đ -ũy mày bó chân bó cả não! Tao thấy mày mới là thứ đồ lỗ vỗn rớt tám hào đòi một tệ! Gia Bảo là cháu gái duy nhất của tao! Còn để tao nghe thấy mày nói mấy câu này, tao xé nát cái miệng th -ối cùa mày đấy!"

Mẹ ruột giận đến cả người run lên, đang định mắng nhau với bà nội thì đứa con trai mập ú của bà ta đẩy bà ta ngã xuống đất, cướp tiền trong túi bà ta.

22

Điều kiện trong nhà tốt rồi.

Tôi cũng từng khuyên mẹ sinh một đứa nhé.

Trai cũng được, gái cũng được.

Tôi muốn mẹ có một đứa con ruột th

-ịt của mình.

Mẹ lập tức gạt đi.

Bây giờ bà đang toàn tâm toàn ý lo cho quán ăn, đâu có thời gian sinh con?

Bà và ba tôi có một đứa con gái là đủ ồi.

Ba về càng dứt khoát hơn, người tầm thường như ông có cả đống lớn, không cần phải sinh thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!