Không tóm được cánh ve
Chẳng bắt kịp mùa hè
Xuân thì lóe vụt mất
Mắt tôi chực đỏ hoe.
29.5.24
Đối đầu với 11/6 trong trận chung kết là đương kim vô địch năm ngoái, cái lớp quái vật toàn những đứa to cao, có kĩ thuật tốt. Chẳng có gì ngạc nhiên khi 11/6 thua.
Nhưng dù sao giải nhì cũng đã đủ để bọn nó lẫn thầy Cường sĩ được đến cả tháng sau.
Nhất là thằng Huân.
Kéo theo hiệu ứng
"11/6 cầm cúp vô địch trong lòng người hâm mộ", dạo gần đây mười cái confession Đông Giang thì hết bảy, tám cái là về tụi 11/6.
Chẳng lẽ học sinh trong trường đột nhiên nhận ra cái lớp thường hơn cả chữ thường đó lại tập hợp những đứa vừa xinh trai vừa biết tấu hài à?
Huân cũng được nhắc đến trong vài ba confession, chủ yếu là xin thông tin liên lạc của nó, mặc dù bài nào cũng đi kèm với những tính từ mỹ miều như hài ói ẻ hay cười lộn ruột, nhưng bấy nhiêu vẫn không ngăn được việc Huân nở banh lỗ mũi, mắt để trên đầu, cảm giác quanh người mình tỏa ra hào quang nam chính.
Nó lên mặt bất chấp việc bạn chí cốt của nó
- Bùi Chí Nam
- mới là đứa xuất hiện dày đặc nhất trên trang confession trường.
Tối đó, Thi ngồi trên giường lướt Facebook, nhóm lớp thỉnh thoảng lại nhảy tin nhắn mới do tụi bạn chia sẻ đường link mấy cái confession. Thi thấy vui vui nên cũng ấn vào đọc.
Rồi, em để ý ngay đến bài đăng có lượt tương tác cực khủng với nguyên văn như sau:
"Em đã từng nghĩ ánh mặt trời là thứ sáng rọi nhất trên thế gian này, cho đến khi em thấy anh. Người như vầng dương rực rỡ, nụ cười ấm áp tựa gió xuân tháng Ba, đôi mắt sâu hút khiến hồn em chìm đắm, mơ màng. Em trót say làn da rám nắng, trót thương tấm lưng rộng, trót mê đắm sống mũi cao.
Ba mẹ anh có phải Michelangelo* không? Nếu không thì tại sao họ lại có thể khắc nên một tuyệt tác để đời, một David bằng xương bằng thịt thế nhỉ?
Bùi Chí Nam 11/6, em rất thích anh.
Anh đã có bạn gái chưa? Nếu anh có hứng thú tìm hiểu người nhỏ tuổi hơn thì hãy thả tim bài viết này nhé, em sẽ tìm đến anh!"
*Michelangelo là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ, kỹ sư người Ý. Bức tượng David của ông được xem như một kiệt tác nghệ thuật thời Phục Hưng.
Thi nhìn bài viết, lại nhớ đến khoảnh khắc Nam đứng chắn trước mặt em hôm bán kết, những lần Nam cúi đầu chăm chú làm bài tập Toán, cả mấy lúc nó đứng trên bục giảng phổ biến hoạt động trường. Ừ, đúng là tấm lưng của Nam rộng thật, sống mũi cũng cao, lông mày thì rậm, hàng mi cũng dài.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên, khiến Thi giật mình thoát khỏi mớ hỗn độn tên Nam. Em kiểm tra Messenger, là tin nhắn trong nhóm ba người của nhỏ Hân.
[Hân: Ê bọn mày, nói nghe nè.]
[Giang: Sủa.]
[Hân: Hình như...]
[Hân: Tao thích thằng Huân rồi.]
[Giang: Ờ.]
[Thi đã thả tim.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!