Chương 2: Nàng thơ thích nhạc giật

Tôi yêu em cuồng điên, tha thiết

Trang vở trắng viết đầy tên em

Ơi em, liệu chăng em hay biết

Tôi mơ được hôn miết mắt thơ.

9.5.24.

- Thi ơi Thi có biết không Thi...

Trong phòng mình, Nam cầm cái tấm ảnh đen trắng của Thi, nghêu ngao hát. Hỏi nó ảnh ở đâu ra hả? Đương nhiên nó không có cái gan chụp trộm Thi rồi!

Nó nhớ mình đã cắt ra từ trên tờ rơi quảng cáo của một lò võ nào đó, ép nhựa rồi giữ mãi đến bây giờ. Thi trong ảnh chắc cỡ tầm lớp sáu, lớp bảy, nhìn trẻ con hơn nhiều.

Em vận bộ võ phục vovinam, đứng tấn trong tư thế hoàn hảo, khuôn mặt tròn nghiêm nghị hệt một bà cụ non.

Nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt vời!

- Nam ngoác mồm nhe răng, nụ cười bảy phần đần độn, ba phần ngu si.

- Nam ơi, xuống ăn cơm con!

Tiếng má Nam vang lên, nó cất vội tấm ảnh trân quý vào trong hộc bàn rồi mới xuống nhà. Dưới bếp, ba má nó đã yên vị trên bàn ăn, mâm cơm xanh nghít màu rau, không có tí thịt cá nào cả.

- Thịt mô* vợ?

- Ba nó, người theo đạo thịt, nhìn mâm cơm chay mà mặt mũi méo xệch.

- Nay có phải Rằm hay Mồng Một chi đâu?

*phương ngữ Miền Trung, nghĩa là đâu.

- Bữa tui đi coi thầy, thầy nói để vụ kia suôn sẻ thì kiêng thịt tới hết tuần.

Má Nam khá mê xem bói, hễ nghe nói ở đâu có thầy hay thầy giỏi là má nó khăn gói đến xin quẻ ngay. Thầy bói hành nghề trên khắp cái đất Đà Nẵng này, không ai là má nó không biết.

Hôm kia má bắt Nam chở lên cái núi nào đó coi thầy, là Nam đoán ra ngay cuối tuần này ba nó có phi vụ làm ăn quan trọng.

Gia đình Nam làm đá.

Ấy, không phải đá bỏ tủ lạnh hay loại đá mà Nhà Nước cấm đâu. Nhà nó ở Ngũ Hành Sơn, ngay khu vực làng nghề đá mỹ nghệ cực kỳ phát triển.

Ba Nam mở một xưởng điêu khắc đá, tuy không đến mức giàu nứt đố đổ vách như nhiều dòng họ có truyền thống đập đá lâu đời khác trong vùng, nhưng ba nó đập mấy chục năm thì cũng gọi là có của ăn của để.

Hồi Nam đi học mẫu giáo, lên cấp một, cấp hai rồi cấp ba, mỗi năm xưởng của ba nó đều tặng cho trường một cái ghế đá, nên bọn bạn cứ hễ thấy Nam là gọi trêu thiếu gia làng đá.

Trêu mãi đến khi Nam bực mình lườm nguýt cháy má mới thôi.

- Chuyến ni ráng xong sớm sớm, để rảnh làm giỗ cho con nữa nghe ông.

Đang ăn, đột nhiên Nam nghe má nghèn nghẹn nói vậy. Nó tiếp tục vục mặt lùa cơm vào miệng, bàn ăn yên tĩnh, chỉ có tiếng ba nó rầu rầu đáp lại.

Người con đó là anh hai của Nam

- Bùi Chí Ninh.

Nếu nói Nam là một đứa ma lanh giả bộ ngoan hiền, thì anh Ninh mới là con nhà người ta chính gốc. Anh đẻ trước Nam tận mười một năm, hồi nó lên lớp sáu thì anh cũng đã ra trường. Ninh học rất giỏi, cái kiểu giỏi từ trong trứng mà không cần gắng sức cày bừa ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!