Đông Phương Ảnh con tim nhói lên, lần đầu tiên biết rung động lại không ngờ đau như vậy. Hắn biết nàng đầu tiên nhưng cũng là người đến sau. Bỏ đi chỗ khác, Tống Thiên Nhan nhìn bóng lưng cô độc cũng không biết nên nói gì.
Nguỵ Tử Mạ nhếch môi nhưng trong lòng không kém ngạc nhiên, e ngại. Hắn không ngờ Đông Phương Ảnh cũng thích nàng, vấn đề lại là nàng cũng không phải không có tình ý với hắn ta. Không được hắn phải đem nàng về Tây Xuyên trước khi để nàng vào vòng tay của nam nhân khác.
Hoàng cung Đông Lạc rộng lớn, bên trong cung điện trang bày mộc mạc nhưng toát lên vẻ hữu tình, nam tử lục y ngồi trên bàn ghế đá, tay chống đầu khép hờ mi, mái tóc bạch kim xoã tuỳ tiện tăng thêm phần thanh nhã thoát tục.
Hắc Lộ từ bên ngoài điện đi vào, quỳ trước mặt Bắc Vỹ Lăng, khẩn cầu mở miệng
"Điện hạ, xin người hãy về Bắc Đường. Phùng Dư Nguyên đã rục rịch"
Bắc Vỹ Lăng đôi mắt vẫn khép hờ, từ tốn mở miệng
"Không phải bổn thái tử đã dặn Tử Mịch phải đề phòng Hiền Quý Phi sao ?"
Hắc Lộ nhăn mày đáp
"Thế lực của Hiền Quý Phi trong cung đã quá mạnh, hơn thế bên ngoài còn có Phùng thừa tướng nâng đỡ. Dù thế nào Tử Mịch công chúa cũng không thế đấu lại bọn họ. Điện hạ xin trở về chủ trì đại cuộc"
Bắc Vỹ Lăng không hề hấp tấp, chỉ cười khẽ.
Dung nhan khuynh thành thêm phần mị hoặc. Bắc Tử Mịch như thế nào hắn lại không rõ ư ? Bề ngoài là một công chúa hiền thục, không màn danh lợi. Cho dù bị Bắc Tử Như chiếm mất vị hoàng quý phi Đông Lạc cũng chưa từng oán trách.
Nhưng thật ra là một kì tài nữ tử, am hiểu binh lược, cũng là Hoàng Muội của hắn.
Từ nhỏ nếu không phải mẫu thân của Bắc Tử Mịch cứu hắn, có lẽ đã không có hắn của ngày hôm nay. Vị Hoàng Muội này hắn phải bảo vệ, chứ không phải người đang ngồi ghế quý phi kia. Trong mắt loé tia lạnh lùng
"Chuẩn bị hồi Bắc Đường"
Tuân Lệnh Hắc Lộ cung kính lui đi chuẩn bị.
Bắc Vỹ Lăng lại nỗi lên lo lắng, hắn không thể tìm được tung tích của nàng. Sao có thể như thế được. Không hiểu sao trái tim luôn luôn bình lặng như băng tuyết ngàn năm của hắn bây giờ lại biết lo lắng nhớ thương một nữ tử.
Cảm giác rất nhỏ làm hắn không kịp nhận ra đã gạt bỏ đi. Bỏ đi vào trong cung điện.
Buổi tối trong khu rừng vắng lặng, bóng đêm bao phũ xuống, xung quanh chỉ nghe tiếng côn trùng cùng ngọn lửa đang phất phới. Gió thổi cành cây run run. Tống Thiên Nhan ngồi giữa hai nam nhân tuấn mĩ. Một người ma mị như lửa, dung nhan mỹ lệ dưới ánh trăng.
Người còn lại đơn thuần lạnh lùng như vì sao vào đêm muộn.
Đột nhiên hai nam tử cảnh giác, tay cầm kiếm tiến đến gần nàng. Tống Thiên Nhan nhăn mày Có chuyện gì sao ?
"Im lặng, có tiếng người" Đông Phương Ảnh cảnh giác, hơn thế còn rất nhiều người. Nguỵ Tử Mạc cũng nhanh chóng dùng nội lực dập tắt lửa. Kéo nàng trốn vào trong bụi rậm.
Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, tiếp đến là vọng lên tiếng kêu của nữ tử
"Tử Mạc ca ca, ngươi ở đâu"
Nguỵ Tử Mạc nhăn mi, là Tây Hạ Tuyết. Nàng ta tìm được đến đây. Tống Thiên Nhan nhìn qua hắn nheo mắt, Tử Mạc ca ca ? Thân thiết đến vậy, hồng nhan tìm đến cửa để xem ngươi làm thế nào.
Nguỵ Tử Mạc từ từ bước ra, Tống Thiên Nhan cùng Đông Phương Ảnh cũng đi ra ngoài. Tây Hạ Tuyết thấy hắn, trong mắt tràn ngập mừng rỡ, vươn tay chạy đến
"Tử Mạc ca ca, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi"
Nguỵ Tử Mạc tránh cái ôm của nàng.
Giọng như ma mị có lực trong đêm nói
"Bổn tướng không vấn đề"
Tây Hạ Tuyết trong mắt cũng toàn Nguỵ Tử Mạc lúc này mới chú ý hai người bên cạnh, một nữ nhân tuyệt sắc tuy lúc này lém tém bùn dơ nhưng vẫn không che đuơc dung nhan của nàng. Nam tử còn lại tuấn mĩ lạnh nhạt, tay vẫn giữ chặt lấy kiếm bảo hộ nữ tử sau lưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!