Có Thôi Trinh bên cạnh, chuyện cũ trước nay cảm thấy đặc biệt dằn vặt cũng không đáng vào đâu, cô chỉ là bất an nhìn Thôi Trinh.
Không nghe được Thôi Trinh trả lời, cô thấp giọng nói một lần nữa: Đã là quá khứ.
Thôi Trinh nghĩ đến hai quyển sách con đặt trên giá sách, cảm thấy trong lòng ê ẩm, có chút đau đớn.
Nàng là một người lý trí, ở xã hội hiện đại, có rất ít người đến hai mươi tám tuổi mà tình cảm vẫn trống rỗng, có bạn gái cũ là rất bình thường, huống hồ đây là chuyện xảy ra trước khi cô gặp nàng, Thôi Trinh cũng không trách cứ Sùng Hoa. Nhưng mà, đây chỉ là nhận thức trên mặt lý trí.
Trải qua kiếp trước kiếp này, sau nhiều chuyện như vậy, Thôi Trinh lẽ đương nhiên cho rằng Sùng Hoa chỉ duy nhất thuộc về nàng, đột nhiên nghe nói trong lòng cô còn có một người khác, nàng khó tránh khỏi buồn bã, khó tránh khỏi chua xót.
Nhất là, Sùng Hoa tuy rằng cực lực hời hợt, nhưng nếu như thật không còn quan tâm, cô hà tất phải tận lực biểu hiện không quan tâm như thế.
Thôi Trinh liễm mi, che giấu tâm tình trong mắt, nàng hết sức đè nén đau xót trong lòng, cong cong khóe môi, ngữ khí mềm nhẹ:
"Tôi biết, chỉ là quá khứ."
Nàng che giấu rất tốt, không có một chút tâm tình tiết lộ ra ngoài. Sùng Hoa nhìn nàng, nếu quả như thật yêu một người, làm sao có thể độ lượng như vậy. Cô nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh lần đầu tiên lúc đối diện với cô, ánh mắt lại né tránh.
Sùng Hoa trái lại ôm Thôi Trinh.
Thôi Trinh không có một chút phản kháng, phối hợp tùy ý cô ôm mình vào lòng. Nàng tựa vào lòng Sùng Hoa, ở một góc độ Sùng Hoa không thấy được, cắn môi, nói:
"Đêm mai nếu như em có thời gian, cùng tôi đến buổi phỏng vấn đi."
Nàng dùng ngữ khí nhất quán trấn định nói ra những lời này, nghe vào trong tai Sùng Hoa lại như là 'em chỉ có thể quan tâm mình tôi', đáy lòng Sùng Hoa nhất thời hóa thành xuân thủy, cô ôm chặt Thôi Trinh, ôn nhu nói:
"Em đi cùng chị. Chị muốn đi đâu, em cũng sẽ đi cùng chị."
Mi tâm Thôi Trinh giãn ra, dựa vào Sùng Hoa, nhắm hai mắt lại.
Đề tài bạn gái cũ giống như một gợn sóng nho nhỏ, chỉ là một khúc nhạc đệm giữa các nàng. Nếu như không phải Sùng Hoa gần như đã hoàn toàn quên người này, thì lúc thu dọn phòng sẽ không quên mất, căn bản cũng sẽ không khiến Thôi Trinh nghi ngờ.
Hôm sau Sùng Hoa tỉnh lại, Thôi Trinh đã rời giường.
Sau khi rửa mặt cô ra khỏi phòng, phát hiện Thôi Trinh đang xem TV.
Thôi Trinh thấy cô, liền vẫy vẫy tay với cô. Sùng Hoa bước đến, cúi đầu hôn một cái lên trán Thôi Trinh, giọng nói có chút khàn đục:
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Môi của cô lành lạnh, dán lên trán Thôi Trinh, Thôi Trinh mỉm cười kéo tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh mình:
"Thức dậy nên rời giường."
Sáng sớm, khẳng định không có chương trình gì hay, Thôi Trinh cũng chỉ là tùy ý chuyển vài kênh. Sùng Hoa còn có chút mơ hồ, tựa vào vai Thôi Trinh hỏi:
"Có đói bụng không? Em làm điểm tâm, chị thích điểm tâm kiểu Á hay kiểu Âu?"
"Cháo một lát nữa sẽ nấu xong."
Thôi Trinh thức dậy, dĩ nhiên là đã chuẩn bị bữa sáng trước rồi.
Sùng Hoa hạnh phúc ôm thắt lưng nàng: Cháo trắng rất tốt. Cô thích cháo trắng.
TV phát ra tiếng giới thiệu chương trình 'Tiếp chận khoa học', nội dung của chương trình lại làm cho Sùng Hoa ngồi thẳng người.
Trên ti vi là một ngọn núi không lớn không nhỏ, trên núi được bao phủ bởi một thảm thực vật thân cỏ, không có cây cối thân gỗ lớn, chỉ có linh tinh mấy cây dại, có vẻ cô tịch hoang sơ.
"Trường Lăng là lăng mộ Hạ Cảnh Đế Hạ Hầu Phái an nghỉ..." Lời dẫn vẫn còn tiếp tục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!